Chương 7.1: Chia xa

“Anh đúng là một tên ngốc dễ bị lừa, người phụ nữ đó thoạt nhìn liền thấy gian xảo, chỉ có tên ngốc như anh mới không nhận ra.” Cố Trạch trông bên ngoài hiền lành thân thiện, nhưng mở miệng liền độc chết người, bị hắn nói bản thân như một tên ngốc, Du Viêm Hiên liền tức giận, hướng Cố Trạch muốn đánh tay đôi một trận.

“Được rồi, tôi đã quyết mang cô gái đó vào đội, sau này sống chết của cô ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần cô ấy nghe lời các anh, các việc khác không cần quan tâm đến, đi ngủ đi, đặc biệt là anh đó, Viêm Hiên, ngày mai anh không cần phải lái xe sao! Còn không mau về ngủ!

Những người còn lại đối với quyết định của Mâu Hành cũng không có ý kiến, rốt cuộc thì chỉ cần không phải đem một người khinh suất vào trận đấu để ảnh hưởng đến mạng sống của bọn họ, thì mọi thứ còn lại đều có thể chấp nhận.

"Đội trưởng Dương, anh đừng tặng chúng tôi thêm vật tư nữa, sở dĩ chọn đi vào sáng sớm là để tránh cảnh mọi người tiễn đưa, vậy mà còn thế này." Đội Mâu Hành nhanh chóng chất một số vật tư mới vào hai chiếc xe địa hình đã được cải tiến, sẵn sàng rời đi.

“Nhã Nhã, đến lúc phải đi rồi, trong đội nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ kỹ những lời hôm qua chị nói, nhất định phải nhớ! Đó là cách để chúng ta tồn tại, một giây cũng không thể quên! Tập Lam bên tai Tập Nhã nhấn mạnh lại tầm quan trọng trong lời nói của mình.

Tập Nhã vẫn luôn mím môi không nói, chị gái nói gì cũng chỉ gật đầu, ủ rũ vô cùng, Tập Lam thở dài, chính cô cũng biết lần này em gái rời đi, có lẽ sẽ không tốt đẹp như lời cô nói, đời này chị em cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng vẫn kiên định đưa Tập Nhã lên xe, mà đồ vật Tập Nhã mang theo cũng chỉ có một chiếc balo trên lưng.

“Tạm biệt.” Mâu Hành từ biệt.

“Tạm biệt.” Tập Lam cũng từ biệt

Ngồi ở ghế sau Tập Nhã nghe thấy lời tạm biệt của chị gái, nước mắt lập tức tuyệt vọng chảy xuống, nhưng cô quyết tâm không quay đầu lại, bởi vì Tập Nhã biết nếu cô quay lại, cô sẽ vi phạm thỏa thuận với chị gái, cô thật sự không muốn đi.

Xe đi càng lúc càng xa, cuối cùng ngay cả bóng người cũng không thể nhìn thấy.

“Về thôi, đối với Nhã Nhã đây là chuyện tốt, em đừng đau buồn nữa.” Dương Khiêm ôm Tập Lam vào lòng.

Tập Lam tùy ý để Dương Khiêm ôm, cô như chim nhỏ nép vào người anh, trong lòng anh truyền ra thanh âm nhẹ nhàng của cô: “Lại Sơn, em muốn hắn chết, hơn nữa còn phải chết một cách khó coi.”

Dương Khiêm trầm mặc một lát, cũng không hỏi nhiều liền đáp: “Được.”

Dù sao cũng chỉ là một tên dị năng giả bậc nhất, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng là lần đầu tiên Tập Lam trực tiếp đưa ra yêu cầu như vậy, nếu anh không đáp ứng thì thực không đáng là đàn ông.

Đứng ở nơi phòng thủ của căn cứ trên cao, Vương Giai Lâm cũng nhìn theo chiếc xe, khóe miệng cô ta bầm tím, mắt bị đánh đến chảy máu, trên cổ còn hằn dấu tay thâm đỏ: “Đi thì tốt, đi rồi thì tốt, trên đường đi tốt nhất là chết trong miệng của bọn thây ma! Như vậy thì ... tôi không cần phải ghen tị với cô nữa.” Cô ta tuyệt vọng nhìn Đông Phương Ngư Bạch, đó rõ ràng là khoảng thời gian sôi động nhất trong ngày, nhưng thâm tâm cô ta chỉ có trống rỗng tê tái, Tập Nhã đi rồi, nhưng cuộc sống địa ngục của cô ta vẫn phải tiếp tục.

Tập Nhã nhìn chằm chằm một chỗ, nước mắt rơi như mưa, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng, cô vẫn lặng lẽ mà trút đi nỗi buồn của mình, Vạn Tống ngồi bên cạnh nhìn Tập Nhã kìm nén để bản thân không khóc nhưng vẫn là không thể, thật giống em gái của anh, lúc đau khổ luôn tìm chỗ khóc một mình, không muốn anh lo lắng, thật là những cô gái hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.