Chương 1: Khoe của gặp trời phạt

“Mau nhìn, mau nhìn, Thiên Minh lại bùng nổ, “Tinh tế lính đánh thuê” tuyệt đối muốn phản kích!”

“Một lần mua trăm vạn đổi vé tháng, tuyệt đối phản kích, không phục đến chiến!”

“Không hổ là Thiên Minh, trâu bò!”

“Thiên Minh lại đang quét kỷ lục, cấp tốc vây xem!”

-----------

“Người đang làm, trời đang nhìn, khoe của nhất định gặp trời phạt.”

Ngô Diệp chậm rãi đem vừa đổi đến vé tháng bỏ cho “Tinh tế lính đánh thuê”, đang chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy tin nhắn này ở bảng bình luận, khóe miệng khẽ nhếch đầy kiêu ngạo, mười ngón tung bay đơn giản rõ ràng trả lời bình luận: "Gia khoe của thì sao, có giỏi thì thả tang thi cắn tao nha."

Ngô Diệp là kiểu con nhà giàu kiêu ngạo như vậy, ỷ vào lão cha có tiền, ngoại trừ thích đi xế sang lượn câu lạc bộ đêm giống lũ bạn xấu ra, còn có một sở thích tương đối ‘tao nhã’, chính là đọc tiểu thuyết mạng. Cứ vào bất kỳ tiểu thuyết mạng đang nổi nào tại trang X cũng có thể bắt gặp Ngô Diệp. Tuy rằng việc một lần mua một cái phần thưởng trị giá trăm vạn này Ngô Diệp tổng cộng mới làm có ba lần, nhưng là nằm vùng lâu năm ở trang X ai chẳng biết có một Thiên Minh rộng rãi đáng ghét. Nhóm độc giả nghèo chỉ cần có thể kiên trì duy trì bản gốc, thỉnh thoảng bớt ăn mua cái phần thưởng giá trị trên dưới một trăm đến khối cho tác giả yêu thích đã là cực hạn, Thiên Minh lại là nhìn truyện nào hợp gu liền cho truyện đó mua phần thưởng, vừa ra tay, sẽ không ít hơn một ngàn, thường thường một lần chính là vài vạn, ngẫu nhiên cùng người khác kết minh, mua mấy chục vạn đến trăm vạn cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Đương nhiên, Ngô Diệp đập tiền cũng không phải loạn đập, từ trước đến nay đều chỉ đập cho tiểu thuyết mình yêu thích. Lần này “Tinh tế lính đánh thuê” không kể là nội dung hay nhân vật đều đặc biệt hợp gu của cậu —— tại trang X, phần lớn nhân vật chính đều là nghèo xấu kiêu ngạo, không ngừng phản kích lật đổ các loại vật hi sinh con ông cháu cha, Ngô Diệp là một chuẩn vật hi sinh phú nhị đại giống trong tiểu thuyết, thấy nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ buồn bực.

“Tinh tế lính đánh thuê” là một tiểu thuyết lấy phú nhị đại làm nhân vật chính hiếm thấy, tác giả là người mới, xét về độ nổi tiếng hay sức viết đều cùng các đại thần trong Top 10 hàng tháng có khoảng cách không nhỏ, nhưng lại hơn ở tình tiết câu chuyện chặt chẽ, nội dung truyện thoải mái phập phồng, Ngô Diệp càng đọc càng cảm thấy nữ chính số 1 có khí chất thanh cao ngây thơ rất giống Liên Ngọc – nữ thần mà cậu đã theo đuổi năm sáu năm nay, đầu óc nóng lên, liền quyết định giúp “Tinh tế lính đánh thuê” tranh top.

“Tinh tế lính đánh thuê” bản thân thành tích hàng tháng cũng không tệ lắm, Ngô Diệp đập hơn trăm vạn đổi lấy vé tháng, trước nửa đêm thành công để nó lấy vận tốc hỏa tiễn lên đầu bảng, khiến những tác giả đầu bảng khác trở tay không kịp.

Ngô Diệp từ 16 tuổi học trung học đến giờ vẫn luôn nằm vùng các trang tiểu thuyết mạng, theo dõi một số tác giả, quen biết một đám tác giả biên tập. Trang X có vài biên tập thậm chí có số điện thoại riêng của cậu, mỗi lần đập một đống tiền vào, đám tác giả đều sẽ hỏi số, gọi điện thoại cảm ơn cậu. Mấy chục đến trăm vạn đối với đám tác giả chuyên ‘bán chữ mà sống’ tuyệt đối là món tiền lời không nhỏ, nhưng là đối Ngô Diệp mà nói lại không là cái gì, so với trong vòng luẩn quẩn đám con ông cháu cha chơi đến điên kia, chút tiền đó còn chưa đủ để những người đó tùy tiện đánh một ván bạc trên du thuyền.

Ngô Diệp đóng trang “Tinh tế lính đánh thuê”, xem hết một lượt mấy câu truyện on-going đang theo, thấy thời gian không còn sớm, liền đóng ipad đi phòng tắm tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Cậu tắm rửa xong trở lại trong phòng ngủ, nghe được chuông điện thoại di động đang reo, nghĩ là tác giả của “Tinh tế lính đánh thuê” gọi tới, không thèm nhìn đã chuyển tiếp, vừa lau tóc vừa nghe điện thoại.

“A Diệp, sao mãi mới nghe máy?”

Ngô Diệp vừa nghe đầu kia là anh cả thanh âm, khẽ cười nói: “Là anh cả à, em mới vừa đi tắm rửa, như thế nào? Có chuyện gì không?”

Ngô gia tổng cộng ba anh em, Ngô Diệp xếp hàng thứ hai, anh cả Ngô Sâm là vợ trước của cha sinh, hơn cậu chừng bảy tuổi, Ngô Diệp lúc này mới vừa tốt nghiệp đại học, Ngô Sâm đã đảm nhiệm chức quản lý trưởng ở gia tộc xí nghiệp năm sáu năm, cha Ngô năm xưa gây dựng sự nghiệp gian khổ bị thương thân thể, tuổi càng lớn làm nhiều việc càng lực bất tòng tâm, thấy con cả quả thật có năng lực có quyết đoán, đơn giản đem toàn quyền xử lý công ty giao cho con cả, hắn giữ cái danh chủ tịch công ty, trừ khi là việc trọng đại Ngô Sâm không quyết định được, hắn thường sẽ không dễ dàng can thiệp công việc ở công ty. Hai năm nay Ngô Sâm thủ đoạn từ từ thành thục cường ngạnh, cha Ngô phụ trừ bỏ thời điểm họp ban giám đốc, còn lại thời gian một mực không ở công ty lộ diện.

Ngô Diệp không có dã tâm gì, thích nhất thoải mái tự do sinh hoạt, chảng có chút hứng thú nào với việc quản lý công ty. Dù sao lão nhân về sau nhất định là sẽ để lại cho cậu cổ phần công ty, chỉ dựa vào hoa hồng chia hang năm cũng đủ để cậu có cuộc sống giàu có, việc gì phải phí thời gian?

Về phần cậu út Ngô Ly, năm nay mới 16 tuổi, thời điểm mẹ Ngô mang thai cậu uống nhầm thuốc, lại là cao tuổi sinh con, dẫn đến Ngô Ly vừa sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, không biết có thể sống đến tuổi trưởng thành hay không. Mấy năm nay vì chiếu cố Ngô Ly, Ngô gia hao phí vô số tâm lực tài lực, đáng tiếc bởi vì Ngô Ly có nhóm máu đặc biệt, vẫn chưa thể tìm tới xứng đôi trái tim, vô có cách nào tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể kéo dài như vậy. Cha Ngô không quản lý công ty, nguyên nhân rất lớn là để có nhiều thời gian ở nhà chăm sóc cùng làm bạn con nhỏ.

So với Ngô Sâm, Ngô Diệp cùng Ngô Ly quan hệ muốn khăng khít hơn, không rõ là do vì huyết thống hay do nguyên nhân khác, Ngô Diệp luôn cảm thấy mình và Ngô Sâm không thể thân thiết được, chẳng cứ Ngô Sâm lúc nào cũng một dạng anh trai tốt —— Ngô Diệp chỉ đành nghĩ nguyên do bởi khác nhau.

“Hôm trước chẳng phải em nói muốn đưa cho Liên Ngọc một món quà đặc biệt sao? Hai ngày nữa Công hội phỉ thúy Myanmar sẽ bắt đầu phiên giao dịch, đúng lúc anh có một người bạn làm châu báu muốn qua đó, em có muốn đi cùng không?” Thanh âm bên phía Ngô Sâm truyền đến rất hỗn tạp, có rất nhiều người đang nói chuyện, nghe giống như đang ở buổi tiệc rượu nào đó.

Ngô Diệp nghĩ gần đây lão nhân vẫn luôn thúc giục cậu đến công ty, đang lo lắng kéo dài thời gian kiểu gì, giờ thì tốt rồi, đi xem thử công hội Myanmar, chơi chán rồi trở về, đỡ phải cả ngày ở nhà cùng lão nhân nhìn nhau ngứa mắt.

“Được đấy, ” Ngô Diệp vô cùng cao hứng ứng xuống dưới, “Lúc nào bạn của anh đi?”

“Nhân viên của hắn nói sáng mai có mấy khối chất liệu đặc biệt tốt sẽ bán đấu giá trước, nghe nói là rất có khả năng ra đến chủng thủy tinh thượng hạng cực phẩm, hai năm nay chủng thủy tinh càng ngày càng ít, cho nên lát nữa hắn sẽ đi, em muốn đi cùng luôn không?”

Ngô Diệp hơi do dự, hiện tại đã nửa đêm mười hai giờ, thời gian thật sự không còn sớm, nhưng vừa nghĩ tới có thể tận mắt thấy phân giải ra chủng thủy tinh. Nửa đêm thì nửa đêm, cùng lắm lát nữa lên máy bay ngủ.

“Em tìm anh ấy ở đâu đi?” Ngô Diệp ném xuống khăn mặt, mở tủ quần áo bắt đầu tìm quần áo.

“Em ra ngoài tiểu khu chờ là được, anh cho người đến đón.”

“Được, cám ơn anh cả.”

“Với anh còn khách sáo cái gì? Nhưng mà nói trước, chuyện này em biết, nhưng đừng nói với ai, ngộ nhỡ Liên Ngọc biết chuyện, lúc ấy lại mất vui.” Giọng Ngô Sâm mang nồng đậm ý cười.

“Hơn nửa đêm em nói với ai được? Anh cũng đừng có lỡ miệng, giờ em chỉ nhờ vào vật này để dỗ dành Liên Ngọc vui vẻ thôi.” Từ trung học Ngô Diệp liền bắt đầu thích Liên Ngọc, tiếc là Liên Ngọc lại không thích cậu, cậu theo đuổi Liên Ngọc sáu bảy năm, cứ thế buông tay có chút không cam lòng. Trước kia Liên Ngọc luôn lấy việc học quan trọng làm cớ để cự tuyệt cậu, hiện tại thật vất vả đợi đến tốt nghiệp,mấy ngày nay cậu vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào lấy lòng cô nàng. Còn một tháng nữa là đến sinh nhật của Liên Ngọc, cậu muốn đưa một món quà đặc biệt hiếm thấy cho cô nàng, có thể cưa đổ luôn là tốt nhất.

“Được rồi, em yên tâm, nhanh chóng thu dọn một chút, anh cho người đón em đi.”

Cúp điện thoại, Ngô Diệp thay quần áo, đơn giản thu dọn một chút hành lý, chuẩn bị trộm chuồn đi.

“Anh hai, anh đang làm cái gì?”

Đột nhiên bị người gọi lại, Ngô Diệp sợ tới mức lảo đảo một chút, quay đầu thấy là em trai gầy yếu không khỏi oán giận: “A Ly, em đi như mèo thế làm gì, chẳng có lấy một chút thanh âm, thiếu chút nữa hù chết anh. Đã muộn thế này em còn không ngủ? Cẩn thận ngày mai thân thể lại không thoải mái.”

Ngô Ly bởi vì bệnh tim bẩm sinh không thể chạy nhảy, càng lớn bệnh tình càng trầm trọng, ngay cả đi ra ngoài cũng vô cùng ít, đã mười sáu tuổi thoạt nhìn lại gầy yếu như đứa nhỏ mới mười ba mười bốn tuổi, làn da trắng bệch, con người thoạt nhìn phá lệ đen bóng, tuy rằng mặt mày đẹp đẽ, nhưng hơn nửa đêm vừa thấy xác thực có chút rợn người.

Ngô Ly chỉnh lại vạt thảm lông quấn trên người, quệt mồm bất mãn nói: “Ai bảo anh gây tiếng động lớn như vậy, đang ngủ đều bị anh đánh thức. Đã trễ thế này anh cầm hành lý đi đâu?”

Ngô Diệp vọt tới, che Ngô Ly miệng, thấp giọng nói: “Tiểu tổ tông của anh, em có thể nói nhỏ chút sao? Nếu đem ba mẹ đánh thức, anh của em liền thảm.” Nói xong, cậu kéo Ngô Ly về phòng, thật cẩn thận khép lại cửa phòng.

“Không phải anh không muốn đến công ty nên mới trộm rời nhà trốn đi đi?” Ngô Ly chậm rãi đến bên giường ngồi xuống, trắng bệch mặt hiện ra bệnh thái ửng hồng.

Ngô Diệp một chút đều không cảm thấy chột dạ khi bị vạch trần, cười đi qua giúp Ngô Ly nằm ở trên giường, chỉnh chỉnh góc chăn: “Anh là người không đáng tin như em nói vậy sao?”

Ngô Ly giữ chặt Ngô Diệp góc áo, đôi mắt đen sâu kín mà nhìn cậu: “Thế anh đi đâu vậy?”

Ngô Diệp luôn chịu không nổi đôi mắt ‘Tội nghiệp’ của em, trai, nháy mắt liền bại trận: “Tiểu tổ tông, thật sự là sợ em. Bạn của anh cả đưa anh đi xem bán đấu giá phỉ thúy, em không phải vẫn luôn tò mò nguyên thạch sao? Anh đi mua một ít về, đến lúc đó tự mình phân giải cho em xem.”

Ngô Ly buông tay ra, hơi hơi nhíu mày nghi hoặc nói: “Đã trễ thế này, anh cả còn bảo anh đi ra ngoài, ngày mai rồi đi không được sao?”

“Chờ ngày mai thì muộn rồi.” Ngô Diệp xoa bóp mái tóc mềm mềm của em trai, hơi hơi thở dài nói: “Đều nói ngọc dưỡng người, chỉ mong lần này anh đi có thể mua được ngọc cho em dưỡng thân.” Nghĩ đến em trai đeo trên cổ bùa đòi mạng, Ngô Diệp nổi giận.

“Mua cho em là lấy cớ, mua cho Liên Ngọc mới là thật, đồ trọng sắc khinh ‘đệ’.” Ngô Ly bởi vì thân thể nguyên nhân, từ nhỏ đến lớn không ở bệnh viện thì cũng chỉ ở nhà, cha mẹ Ngô sợ trẻ cùng tuổi ầm ĩ, làm ồn hắn, không dám cho hắn chơi cùng, Ngô Ly lớn như vậy một người bạn cũng không có. Nhưng mà con trai trời sinh đã hiếu động thích kí©h thí©ɧ, Ngô Ly có nhu thuận hiểu chuyện đến mấy cũng vẫn là trẻ con, nhìn người khác chơi đến vui vẻ, sẽ thường thường nhịn không được mà lộ ra ánh mắt khát vọng. Ngô Diệp luôn không chịu nổi ánh mặt tội nghiệp của em trai, bởi vậy thường xuyên giấu cha mẹ lén mang em trai đi làm một ít việc ‘nguy hiểm’, bị bắt gặp bị mắng bị đánh là chuyện thường. Nhưng mà chính vì nguyên nhân đấy, mà trong lòng Ngô Ly, Ngô Diệp không chỉ là anh trai ruột mà còn đóng vai trò bạn tốt, cậu cũng không che dấu tâm lý muốn độc chiếm anh hai của mình.

“Ôi chao, thằng nhóc này thật sự rất không lương tâm, lần sau anh không bao giờ cùng em chơi game nữa!” Ngô Diệp bỉ ổi tay xoa bóp hai má gầy yếu của em trai, nhìn trên mặt lưu lại hai cái dấu, nhanh chóng ngượng ngùng thu hồi tay.

“Hừ, không chơi liền không chơi, không thèm!” Ngô Ly quệt mồm xoay lưng đi.

“Không thèm thì thôi, ” Ngô Diệp lại một lần nữa giúp em trai dịch hảo góc chăn, “Không còn sớm nữa, em đi ngủ sớm một chút đi, chuyện anh đi Myanmar tuyệt đối đừng nói với những người khác, ngoan, chờ anh trở lại.”

Ngay tại thời điểm Ngô Diệp đóng cửa, nghe được một tiếng rầu rĩ lại ngạo kiều ‘Hừ’ thanh, trong mắt không khỏi lộ ra ôn nhu ý cười, mang theo vali nhỏ rón ra rón rén xuống lầu, ra khỏi cửa chính, nhanh chóng chạy ra tiểu khu.

Cậu tại góc đường đợi một lát, một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt, lái xe kéo cửa kính xuống, nói cho Ngô Diệp biết mình là Ngô Sâm phái tới đón cậu. Ngô Diệp đĩnh đạc mang theo vali lên xe, lúc này là đầu tháng sáu, nửa đêm không khí vẫn nóng, trên xe mở điều hòa rất thích ý, trong gió lạnh trộn lẫn như có như không mùi thơm ngát, Ngô Diệp tựa vào ghế sau, chẳng mấy chốc liền đã ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu giống như nghe được bên tai có thanh âm của máy móc: "Kí chủ xác định, hệ thống lính đánh thuê vũ trụ đang buộc định, 10, 9, 8...1."

‘Ầm vang!’

Trên đường cao tốc vắng vẻ, một xe màu đen có rèm che chạy như bay va chạm vào một chiếc xe vận tải lớn đang đi ngược chiều, trong tiếng nổ mạnh ánh lửa tận trời.