Chương 1: Thế giới tu tiên

Uông Điềm là một người làm công bình thường, cũng không biết vì lí do, cô ngủ trong phòng thuê, sau khi tỉnh giấc đã bị đổi chỗ rồi.

Nhìn một đám người mặc đồ cổ trang trước mặt, Uông Điềm cảm nhảy dựng, nội tâm chửi thề, cô đang nằm mơ sao?

Cô âm thầm nhìn bản thân sau đó tự nhéo một cái, đau, đau muốn chết… cho nên… mẹ ơi cô thật sự xuyên không?

“Khụ khụ~” đúng lúc này, một người bên cạnh cô khẽ ho nhẹ, Uông Điềm theo bản năng quay đầu qua nhìn.

Là một vị đại thúc rất có khí chất.

Thấy cô nhìn qua, đại thúc ra hiệu với cô.

Uông Điềm: ???

Uông Điềm không hiểu gì cả chỉ biết yên lặng quay đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

“Khụ khụ khụ~” Đại thúc lại ho khan thêm vài tiếng, trong sân an tĩnh trống trải vô cùng rõ ràng.

Uông Điềm: “…”

Uông Điềm không ngu ngốc, đương nhiên cô biết đại thúc kia đang ám chỉ gì đó cho cô, vấn đề là…

Cô nhìn xuống đám người đứng chỉnh tề ăn mặc giống nhau phía bên dưới, cô… cô thật sự không biết phải làm gì!

Bởi vì yên tĩnh thời gian dài, những đệ tử bên dưới nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu liếc nhìn ngũ trưởng lão trên đài… nhưng mà dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của ngũ trưởng lão, không có ý muốn mở miệng… chẳng lẽ ngũ trưởng lão muốn chọn lúc này khảo nghiệm sức chịu đựng của bọn họ?

Uông Điềm tỏ vẻ bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi, đừng nhìn dáng vẻ bình tĩnh hiện giờ của cô, thật ra trong lòng đang vô cùng hoảng loạn, đại não trống rỗng, thậm chí trên trán đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng không dễ phát hiện.

Nguyên Trạch đứng phía trước Uông Điềm, giờ phút này quay đầu lại nhìn cũng thấy có gì đó không đúng lắm… Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn thế mà nhìn thấy một tia hoảng loạn trong mắt cô.

Lúc này Uông Điềm đang hoang mang lo sợ hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia.

Ngay lúc Uông Điềm sắp tuyệt vọng, một đoạn ký ức không thuộc về cô nhảy ra.

Mặc dù đầu óc đau đớn quay cuồng, nhưng Uông Điềm vẫn ngoan cố chống lại, không biểu hiện ra hành động gì quá mức.

Dựa vào ký ức, Uông Điềm nói vài câu sau đó hỏa tốc rời khỏi hiện trường, sau khi trở về căn nhà trong ký ức, lập tức đóng cửa sổ lại, trèo lên giường chậm rãi tiếp thu ký ức của thân thể này.

Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Uông Điềm, là ngũ trưởng lão của phái Thiên môn, thiên phú dị bẩm, mới 300 tuổi đã lên đến Xuất Khiếu kỳ, phải biết rằng toàn bộ môn phái cũng không có bao nhiêu Xuất Khiếu kỳ, những tu sĩ Xuất Khiếu kỳ khác cũng đã hơn một nghìn tuổi, mà chưởng môn cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi.

Lúc nguyên chủ bảy tuổi, trên dưới Uông gia hơn trăm mạng người trong một đêm bị ma tu tàn sát sạch sẽ, cô ấy bị cha mẹ dùng thi thể che dấu mới không bị phát hiện, tránh được một kiếp. Sau đó cô gặp được chưởng môn tiền nhiệm phái Thiên Môn, được nhận làm đồ đệ nguyên chủ chỉ một lòng tu luyện, chỉ muốn trở nên mạnh mẽ để báo thù.

Đợi đến khi nguyên chủ lên đến Nguyên Anh kỳ, liền báo thù, sau khi báo thù cô mới ấy mới có tâm tư chú ý đến những chuyện xung quanh, vì thế cô ấy đồng ý với chưởng môn tiền nhiệm cũng chính là sư phụ của cô ấy nhận đệ tử, lên làm ngũ trưởng lão phái Thiên Môn.

Vốn dĩ cứ như vậy nguyên chủ sớm hay muộn có thể phi thăng nhưng tất cả bởi vì sự xuất hiện của một người mà thay đổi.

Chưởng môn mang một cô gái từ bên ngoài về, nghe nói là con riêng của ông ta, thiên phú cực thấp, nhưng bởi vì dung mạo xinh đẹp, tích cách vui vẻ, ở phái Thiên Môn như cá gặp nước, người theo đuổi vô số, mỗi lần xảy ra chuyện đều có người vội vàng đến hỗ trợ.

Đương nhiên cũng có số ít người chán ghét cô ta, nguyên chủ chính là một trong những số đó.

Ai bảo cô ta không có việc gì suốt ngày chạy qua thông đồng với đồ đệ của cô?

Đó chính là đồ đệ duy nhất của cô! Đồ đệ yêu thích nhất! Sao có thể để một ả tư chất bình thường dính lấy?

Ngay từ đầu có lẽ là do cô ngại mặt mũi của chưởng môn và các sư huynh, cô cũng không làm gì ả ta, nhưng sau đó, nguyên chủ thật sự không chịu nổi, bắt đầu trong sáng ngoài tối ra tay, muốn khiến cho ả ta xấu mặt trước mọi người, điều đáng giận là mỗi lần đều có người giúp ả!

Sau này, trong lúc vô tình nguyên chủ phát hiện một bí mật, trên người ả ta có hơi thở ma tu!

Nguyên chủ hận nhất chính là ma tu, sau khi phát hiện chuyện này, nguyên chủ trực tiếp hạ sát thủ với ả đàn bà kia, thật không ngờ cuối cùng đồ đệ của cô xuất hiện, càng không ngờ là tu vi của đồ đệ cao hơn cô! Trước mặt hắn cô thậm chí không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn những kiếm khí kia xuyên qua thân thể cô…

Uông Điềm chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cái cảm giác bị xuyên qua người này còn quanh quẩn trong cô, cô không tự chủ mà run rẩy mấy cái.

Ký ức của nguyên chủ còn chưa kết thúc, trong đầu lại tiếp tục phát tin.

Người tu tiên, cho dù thân thể đã bị hủy diệt, chỉ cần còn một sợi linh hồn, vẫn có thể tạo ra một thân thể mới.

Có lẽ còn niệm tình cảm sư đồ, nên đồ đệ của nguyên chủ không hủy diệt linh hồn cô ấy, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ấy rồi mang ả đàn bà kia đi chữa thương.

Chuyện đắp nặn thân thể, vạn năm cũng chưa ai làm được, nếu có chưởng môn hỗ trợ, may ra còn chút hy vọng, nhưng nếu cô ấy muốn gϊếŧ con gái ông ta, ông ta có thể giúp cô ấy sao?

Còn về những trưởng lão khác của phái Thiên Môn, cô không thân thiết cũng không thể tin tưởng.

Sau khi gϊếŧ chết những người dưới âm phủ muốn bắt cô đi, nguyên chủ muốn đến thư phòng phái Thiên Môn nhìn thử, trong lúc vô ý lại nghe được cuộc đối thoại của chưởng môn và ả đàn bà kia.

Thù ra, bọn họ đã sớm cấu kết với ma tu! Ma tu là cái gì? Chính là kẻ thù suốt đời suốt kiếp của cô! Đám ma quỷ kia không chuyện ác nào không làm! Nếu không phải do bọn chúng, sao cô có thể mất người thân! Không ngờ sư huynh của cô sẽ cấu kết với đám súc sinh kia! Lại còn vui vẻ khi thấy cô chết nữa, ách, một khi đã như vậy, tôi liền gϊếŧ chết tất cả các người!

Vốn dĩ đã có tâm ma, hơn nữa thêm với kí©h thí©ɧ này, không thể nghi ngờ, nguyên chủ trở thành oán linh, vẫn luôn đi theo ả đàn bà kia.

Bởi vì linh hồn cường đại của nguyên chủ, cho nên những người có tu vi thấp hơn không thể thấy cô, người có tu vi cao hơn cô cũng không nhiều, càng tiện cho cô ngày ngày tra tấn ả đàn bà kia.

Cuối cùng quả nhiên nguyên chủ cũng không đắp nặn cơ thể thành công, mà bị đồ đệ của cô ấy đánh cho hồn phi phách tàn.

Uông Điềm thở dài, nếu cô đã xuyên vào thân thể này, cô phải chăm chỉ tu luyện, không nên trêu chọc đứa con gái riêng kia của chưởng môn, còn có phải đề phòng đồ đệ của cô, ở cái thế giới này quả nhiên vẫn là chăm chỉ tu luyện mới là vương đạo.

Sau khi hạ quyết tâm, Uông Điềm liền gửi cho chưởng môn tin tức mình bế quan, sau đó tiến vào trong động bắt đầu tu luyện chăm chỉ.

Còn về cái đại hội khảo hạch ngoài kia, đó là lần kiểm tra đệ tử mỗi 5 năm một lần của tất cả các môn phái, vừa rồi Uông Điềm thuận tiện đẩy chuyện này lên người chưởng môn.

Sở dĩ nguyên chủ muốn chủ trì cái đại hội này là vì muốn âm thầm hạ thủ với ả đàn bà kia một phen, hiện giờ cô đã xuyên qua, sao có thể làm giống nguyên chủ được?

Dưới cái nhìn của cô, nguyên chủ xem như muốn tìm đường chết.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của cô, ả đàn bà kia trăm phần trăm là nữ chủ, nữ chủ có thể bị người khác hãm hại sao? Cô vẫn nên làm một tiểu cường vô hình thì hơn.

Ps: Thế giới cổ đại thì mình sẽ để xưng hô là nàng nha, chương sau bắt đầu đổi