Chương 4. Thế nào, ngực cô rất phẳng sao?

Một người đàn ông ngồi trên sofa ẩn vào trong bóng tối, cho dù ngồi trên chỗ tối, nhưng ánh mắt anh vẫn trầm tĩnh như vậy, lợi hại như vậy, cảm giác áp bách mạnh hơn bất kỳ người nào mà Nhan Tiểu Ngư từng gặp:

Ngũ quan của anh, lại anh tuấn kỳ lạ, đôi mắt đen, chiếc mũi thẳng, môi mỏng, độ cong hoàn mỹ, gương mặt câu người, khóe mắt khẽ nâng lên, không một chỗ nào không để lộ giống như đế vương, nắm trong tay mọi loại khí chất.

Hai chân anh bắt chéo, ngồi thoải mái nhàn hạ, dựa theo chân dài phán đoán, nhất định anh cao hơn cô hai cái đầu, mặc trên người bộ tây trang màu đen cao quý được đặt may riêng, bao bọc đường cong hoàn mỹ tinh tế của anh, tùy ý ngẩng đầu, nhìn kỹ, nhíu mày, đều làm người ta cảm khái ông trời tạo người thật bất công…

Đó là một người đàn ông hoàn mỹ, bộ dạng độc nhất, dáng người cao gầy tới 1m9, có khí chất lười biếng, có ánh mắt thong minh, quan trọng hơn là khí chất, khí chất khϊếp người này, tuyệt đối thuộc cấp bậc đại thần, người phàm không thể địch nổi.

Nhan Tiểu Ngư luôn không thuộc một nhóm nào ở ngoài, từ nhỏ đã không theo đuổi thần tượng không sung bái trai đẹp, cho nên đều có tram phần tram lực miễn dịch với toàn bộ soái ca, lúc này liếc nhìn anh một cái, vậy mà trong ba giây mới tìm được hồn bay trở về.

Tiểu Ngư sợ hãi chính là, vậy mà từ lúc bắt đầu, cô không có phát hiện sự tồn tại của người đàn ông này.

Trong tình huống bình thường, người có thể ẩn hơi thở vào trong bóng đêm, không phải cao thủ, thì là quỷ hồn.

Người này quá đẹp trai, có thể nói, sống, chắc chắn không phải là quỷ.

Chuyện này lại có thể chứng minh, bản lĩnh của anh, cách xa người dành quán quân boxing như cô…

Nhan Tiểu Ngư thận trọng, cũng cảnh giác, nhiều súng như vậy, mạnh mẽ như vậy ở trước mặt cô, mạng sống của cô có thể nguy rồi!

Người đàn ông cũng không có di chuyển, chỉ là buông bản vẽ trong tay xuống, ngẩng đầu, ngồi ở trên ghế sofa lẳng lặng nhìn cô, không có dao động, không có chớp mắt, cho dù đôi mắt thâm trầm không làm bất cứ động tác nào, nhưng cũng có thể làm người ta luôn cảm thấy nguy hiểm.

Nhan Tiểu Ngư bị nhìn chăm chú da đầu run lên, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nói với anh: “Đồng chí…”

“Hửm?” Bị gọi đồng chí Thấu thiếu gia nhíu mày nhẹ đáp lại.

“Chuyện đó…Tôi…Có chút việc gấp…” Tiểu Ngư xấu hổ nhắc nhở, “Không bằng…”

“Không phải muốn đi tìm toilet đấy chứ?”

Thấu thiếu gia nói, mặt không đổi sắc, chậm rãi buông hai chân chồng lên nhau ra, đứng dậy, ra lệnh: “Đến đây, tôi đưa cô đi.”

Đến đây…

Tôi đưa cô đi…

Nhan Tiểu Ngư hóa đá.

Cằm toàn bộ đám người nhà Nam Cung rơi xuống đất, thiếu gia anh đối tốt với Lolita này từ lúc nào vậy!

“Bao nhiêu tuổi?” Nam Cung Thấu đi phía trước, giọng nói hỏi ý kiến không có một chút dao động lên xuống.

“15…” Đồng chí Nhan ném mặt mình tiếp tục hóa trang non mềm.

“Tên là gì?”

“Hách Mỹ.”

Lúc này Thấu thiếu gia quay đầu, nheo mắt lại liếc nhìn cô từ trên dưới.

Bạn học Nhan nắm chặt tay, giữ vững trận địa của mình, không đỏ mặt không lùi bước, tiếp tục mặt dày vô sỉ.

“Không đúng.”

Thấu thiếu gia bình luận về tên cô, ánh mắt nhìn từ bụng trở lên, từ phần cổ trở xuống.

Mẹ nó!

Nhan Tiểu Ngư kìm nén tức giận, nói: “Đồng chí, khinh thường ngực phẳng, phân biệt đối xử với phụ nữ, dùng loại ý nghĩ nào đó mà nói, là phạm pháp…”

“Tôi chỉ là nói không đúng, không có nói cô ngực phẳng”, Thấu thiếu gia dừng lại, nghiêng thân thể cao lớn, ánh mắt lại nhìn vào trên vị trí kia: “Thế nào, ngực cô rất phẳng sao?”

Dứt lời, không chờ cô nói tiếp, anh khoanh hai tay lại, nhắc nhở: “Cô có thể không cần trả lời, tôi sẽ biết chuyện này nhanh thôi.”

Tiểu Ngư không ngu ngốc, đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của anh, lập tức xù lông kêu lên: “Tôi mới mười lăm tuổi, vậy mà anh lại có ý đồ bất chính, anh là đồ cầm thú!”

“Nhan tiểu thư.”

Mở chứng nhận cảnh sát viết rõ ràng tên tuổi của cảnh sát, Thấu thiếu gia lười biếng nhắc nhở: “Có cần nhắc nhở cô hay không, tố chất tối thiểu khi nằm vùng là phải lấy lại chứng cứ thân phận làm rơi?”

… … …