Chương 1: Vụиɠ ŧяộʍ

Vầng trăng tròn vằng vặc lơ lửng trôi giữa bầu trời đêm hiu quạnh, thật đẹp nhưng cũng thật cô liêu!

Ngoài ban công lộng gió, một người đàn ông an tĩnh đứng dựa vào lan can trầm ngâm suy nghĩ. Dưới ánh trăng mờ ảo có thể thấy được những dấu hôn đỏ thẫm quanh yết hầu của anh ta, ấn ký để lại của một trận tình ái đầy mãnh liệt.

"Sao vậy, chưa gì đã nhớ vợ rồi?"

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên phá tan đi sự yên tĩnh vốn có. Không cần quay đầu lại Trương Hạo Dân vẫn có thể cảm nhận được những đường cong đầy gợi cảm của người phụ nữ sau lưng. Cả gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ấy đang áp lên bờ vai rộng của hắn, từng chút quyến rũ làm hắn si mê.

Ôm lấy vòng eo kiến con mảnh khảnh của người phụ nữ, một bàn tay hư hỏng đã nhanh chóng không an phận mà chui vào chiếc đầm ngủ mỏng tanh, càn rỡ vuốt ve cặp tuyết lê săn chắc. Hôn lên vành tai nhỏ xinh trước mặt, chất giọng khàn khàn nam tính cất lên.

"Em ghen à?"

"Không có…"

Vội vàng lên tiếng phủ nhận, cô gái nhanh chóng quay đi, thẹn thùng giấu nhẹm gương mặt đỏ bừng của mình. Kết hợp cảnh xuân xinh đẹp nửa kín nửa hở đằng sau bộ đầm ngủ màu trắng mềm mại, Trương Hạo Dân bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, yết hầu của hắn hơi run lên bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đơn thuần, nhu nhược cộng với vẻ ngoài thanh thuần trong sáng, khác hoàn toàn với hình ảnh yêu nữ cuồng nhiệt trên giường cách đây không lâu. Tuy nhiên dù là bộ dáng nào thì e rằng cũng sẽ có rất ít đàn ông có thể hoàn toàn bình tĩnh khi đứng trước mặt cô ta.

"Khẩu thị tâm phi."

Người phụ nữ thẹn thùng cắn môi, tựa hồ như kêu gọi người ta mau tới nếm thử. Chẳng biết từ lúc nào nhưng hai tay hai chân đã bám chặt vào thân hình cường tráng của hắn.

"Hứ."

Nhìn bộ dáng biến hoá sinh động đáng yêu của cô nhân tình làm Trương Hạo Dân không khỏi hài lòng, bất giác hắn liên tưởng đến người vợ đài cát ở nhà. Vợ của hắn - Mộng Tịch Ái từ khi sinh ra đã là một nàng công chúa bé bỏng được dạy dỗ vô cùng chu toàn, vì trưởng thành trong môi trường lễ giáo như thế, mà vợ hắn rất hay bẽn lẽn ngại ngùng và cũng chẳng mặn mà gì với những chuyện mặn nồng chăn gối. Hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ phong tình vạn chủng trước mặt.

Liếc nhìn bộ phận nam tính đang ngạo nghễ ngẩng cao đầu kia, một bàn tay trắng nõn duỗi ra bắt lấy, cô ta mỉm cười đầy vẻ đắc ý.

"Đã cứng nhanh vậy rồi? Bộ Tiểu Ái không làm anh thỏa mãn sao?"

Là bạn thân bao năm cô ta đương nhiên là hiểu rõ tâm tính của Mộng Tịch Ái kia. Xem ra cho dù không có cô ta nhúng tay dụ dỗ mê hoặc thì sớm hay muộn gì tên Trương Hạo Dân này cũng sẽ ra ngoài ăn vụng. Tuy nhiên không thể phủ nhận một điều, vụиɠ ŧяộʍ sau lưng bạn thân, cảm giác thật kí©h thí©ɧ.

Hé miệng khẽ cắn lên vành tai nhỏ xinh, hai tay Trương Hạo Dân đã áp lấy hai luồng nhũ thịt mềm mại, ra sức vuốt ve. Hai đầu nụ hồng mẫn cảm bị hắn dùng sức lôi kéo, ả tình nhân không khỏi hít hà một hơi:

"Chỉ có em mới làm anh thỏa mãn từ thể xác đến tâm hồn."

Người phụ nữ vô cùng phối hợp tự giác đem hai chân mở rộng, địa phương rậm rạp bí ẩn kia không biết đã trở nên ẩm ướt dụ hoặc như vậy từ lúc nào. Hai mắt Trương Hạo Dân đỏ lên vì du͙© vọиɠ, bàn tay hắn tìm đến nơi địa phương, tàn nhẫn dùng ngón tay ấn xuống nhụy hoa đang ướt nước.

"Ưm… a… ưm…"

Ngón tay thon dài không nhanh không chậm từng chút xâm nhập đùa bỡn, thổi bùng lên ngọn lửa dục trong cả hai người. Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều ập đến làm ả nhân tình sung sướиɠ rêи ɾỉ không thôi. Tuy nhiên nếu chỉ có vậy thì thực sự chưa đủ.

“Sâu thêm một chút… A… Sờ… sờ phía trên nơi đó… Ngứa…”

“Thật hư hỏng!"

Trương Hạo Dân khẽ cười một tiếng, nhanh chóng bổ sung thêm một ngón tay nữa thọc vào rút ra chăm sóc nơi địa phương ướŧ áŧ. Ngón cái còn lại cũng chẳng rảnh rỗi mà dùng sức đùa bỡn hạt trân châu phấn nộn, vừa xoay tròn vừa ấn ấn.

Thân thể người phụ nữ vốn vô cùng mẫn cảm, nay lại bị hắn không ngừng trêu chọc, sức lực trong người cô ta như bị rút cạn, chỉ có thể hé miệng ngoan ngoãn ngâm nga nũng nịu.

"Ưmm… a a a… thật thoải mái… thị trưởng Trương cắm vào một chút… ưm… anh thật lợi hại… ai nha … ngón tay của anh cũng hư hỏng quá đó."

Hô hấp hai người ngày càng thêm dồn dập, cảm giác chất lỏng trên tay càng ngày càng nhớt nhát nhiều, Trương Hạo Dân lại càng vội vã bế bổng cô tình nhân lên, đem cái vật to lớn dựng đứng kia hung hăng đâm đi vào nơi nữ tính mềm mại.

“Aaaa… thật thoải mái…”

Người phụ nữ hài lòng mà rên lên một tiếng, hai chân càng thêm siết chặt vòng eo tinh tráng của hắn.

"Cứ bình tĩnh, đêm xuân vẫn còn dài."

Chẳng biết hai người trở về phòng từ lúc nào, tiếng thở gấp nặng nề của người đàn ông hòa cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của người phụ nữ, hai thân thể quấn lấy nhau không ngừng.

Nghiêng đầu tận hưởng những kɧoáı ©ảʍ do Trương Hạo Dân mang lại, đôi môi mỏng của người phụ nữ hơi nhếch lên. Mộng Tịch Ái, cậu đừng có trách mình, đây cũng chỉ là đẩy cậu trở lại vị trí xuất phát mà thôi.

Vì cớ gì mà Mộng Tịch Ái vừa mới sinh ra đã là một nàng công chúa ngậm thìa vàng, tận hưởng hết mọi hạnh phúc trên đời chứ, cô ta không cam tâm.

***

Ở bên kia bán cầu, thời tiết đã vào độ cuối thu, cái cảm giác vừa lạnh lẽo vừa cô đơn len lỏi khắp da thịt đánh thức người phụ nữ đang ngủ say. Cô trằn trọc, trở mình ngồi dậy trên chiếc giường lớn, nhìn sang trống không, lòng cô chạnh lại vì buồn tủi. Nước mắt chẳng hiểu vì cớ gì mà lặng lẽ rơi, Mộng Tịch Ái không khỏi cảm thán bản thân đã quá nhạy cảm. Quả thật phụ nữ mang thai tâm tính càng trở nên quái đản, không sai chút nào!

Chiếc giường rộng lớn ấm áp chứa đầy kỉ niệm của hai vợ chồng giờ đây chỉ còn lại mình cô bơ vơ trơ trọi. Cô thật nhớ những phút giây mặn nồng hạnh phúc bên chồng!

"Bao giờ chồng mới về!"

Mỗi khi màn đêm buông xuống là lúc người ta tháo đi những nụ cười giả tạo, gặm nhấm nỗi cô đơn buồn tủi… và cũng là lúc không còn ánh sáng để ngụy trang nữa, ta buộc phải sống thật với chính mình.