Chương 1: Ngồi cùng bàn

Edit by Josel

------

Hứa Cảnh Niệm mắc chứng thích ngủ nhẹ nên đôi khi sẽ ngủ gật trong giờ học, dù đã cố gắng không khép mắt lại nhưng cậu vẫn chìm trong cơn buồn ngủ.

Tiết ngữ văn và anh văn thì còn ổn, nhưng nếu không nghe một tiết vật lí thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều kiến thức.

Cho nên cậu luôn xếp hạng cuối, cô giáo cũng sầu não, "Thế này đi, cô sẽ đổi vị trí cho em, em ngồi cùng Tạ Viễn đi. Xem em ấy có thể dạy em học được không."

Năm nào Tạ Viễn cũng đứng nhất, hiện là học sinh lớp 11. Hứa Cảnh Niệm cũng chỉ được xếp cùng lớp với anh vào năm lớp 11 này. Lớp 10 cậu học khoa văn, còn anh thì học lý, tự nhiên xách cặp sách nhỏ đi ra ngoài, lăn đến lớp 2.

Tạ Viễn học lớp này, ngoại hình đẹp, học giỏi, hàng ngày có rất nhiều nữ sinh đến nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, còn có cả nam sinh. Nhưng Tạ Viễn luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ, đến các bạn trong lớp hỏi chuyện anh cũng không trả lời.

Nhưng nam thần cũng có khuyết điểm, đó là nghèo, còn là con của một gia đình đơn thân.

Trường của họ là Trường Tam Trung, có hoàn cảnh tốt nhưng tỷ lệ thi vào đại học lại thấp. Vì vậy, trường sẽ đào người ở khắp mọi nơi. Tạ Viễn xếp hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3, Tam Trung đã chi 20 vạn để đào anh vào đây.

Hứa Cảnh Niệm cúi thấp đầu đứng ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm, lông mi liên tục chớp chớp, một hồi sau lại lắc đầu nói: "Không cần quấy rầy người khác đâu ạ."

Bạn học Tạ Viễn nhất định sẽ không dạy học cho học tra chỉ biết ngủ trong giờ học như cậu.

Thời gian của bạn học Tạ Viễn rất quý giá.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm chỉ hỏi Hứa Cảnh Niệm một chút chứ không cho cậu cơ hội lựa chọn, vì vậy cô ấy quay trở lại lớp liền nói chuyện với Tạ Viễn về việc Hứa Cảnh Niệm đổi vị trí.

Hứa Cảnh Niệm quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, Tạ Viễn mặc đồng phục học sinh trắng xanh, anh nghiêng người để cho bạn cùng bàn đi ra ngoài, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc như mọi khi.

Hứa Cảnh Niệm thở dài, đến lúc đó cậu sẽ ít nói hơn, làm một người vô hình là tốt nhất.

Đối với Hứa Cảnh Niệm, thay đổi vị trí cũng đồng nghĩa với việc thay đổi vị trí để ngủ mà thôi, khi Hứa Cảnh Niệm đi đến, Tạ Viễn nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm một cái. Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng cười, "Làm phiền rồi."

Tạ Viễn thu hồi ánh mắt.

Lạnh lùng thật.

Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm.

Nhưng trong lòng Hứa Cảnh Niệm lại muốn học chăm chỉ, nhất là khi cậu ngủ nướng trên lớp, nhìn những điểm kiến thức trong sách giáo khoa vật lý như thế nào cũng không hiểu, còn bạn cùng bàn của cậu đã bắt đầu làm cả bài thi vật lí của năm trước, một câu hỏi trắc nghiệm anh chỉ cần 3 giây để lựa chọn.

Có một học thần ngồi bên cạnh, học tra cũng trở nên căng thẳng, cậu trừng mắt nhìn vào quyển sách giáo khoa, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không hiểu gì.

Khu vực xung quanh Tạ Viễn sau giờ học rất yên tĩnh, tuy trong lớp ồn ào nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn có thể nghe thấy tiếng đầu bút của Tạ Viễn rơi trên giấy.

Hứa Cảnh Niệm đổi hướng nằm bò trên bàn, hơn nữa còn cẩn thận chọc vào cánh tay bạn cùng bàn của cậu.

Hứa Cảnh Niệm nín thở.

Tạ Viễn nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm, "Có chuyện gì?"

May quá, có để ý đến cậu.

Hứa Cảnh Niệm gật đầu, chậm rãi đưa sách giáo khoa của mình qua, có chút ngượng ngùng, "Ngủ gật trong lớp, chỗ này không nghe được nên không hiểu. Cậu có thể giảng lại cho tớ được không?"

Giọng nói của Hứa Cảnh Niệm rất nhỏ, nghe như có đàn kiến bò quanh quẩn trong đầu Tạ Viễn, cảm giác nhột nhột ngứa ngáy khiến Tạ Viễn nắm chặt tờ giấy kiểm tra trong tay.

"Ừm."

Hứa Cảnh Niệm ngạc nhiên, nói cảm ơn rồi nghiêng người qua bên đó.

Hứa Cảnh Niệm giống như một con mèo con lười biếng, sườn mặt ghé vào trên cánh tay, lười biếng, thỉnh thoảng lại ậm ừ vài tiếng, Tạ Viễn còn tưởng rằng cậu đã ngủ rồi.

Sau khi nói xong, Hứa Cảnh Niệm ca ngợi Tạ Viễn bằng ngôn ngữ thanh thoát của mình, cậu cầm sách giáo khoa của mình rồi cảm ơn một lần nữa: "Cảm ơn cậu, cậu thật là tốt bụng, sau này tớ sẽ cố gắng không ngủ trong lớp vật lý nữa."

"Không thể trì hoãn việc học của bạn học Tạ Viễn."

Hứa Cảnh Niệm nói một cách chân thành, từng chữ được nói rõ ràng.

Tạ Viễn cầm cây bút trên tay ngẩn người, sau đó cúi đầu tiếp tục làm đề. Nhưng anh có thể cảm nhận được mèo con lười biếng bên cạnh đang nằm sấp trên bàn nhìn lén anh.

Chính xác mà nói, Hứa Cảnh Niệm đang hâm mộ tốc độ làm bài của Tạ Viễn, hy vọng mình có thể dính được một chút tinh thần học tập của học thần, cố gắng không ngủ trong lớp.

Không ngủ trong giờ học là mong muốn lớn nhất của cậu.

"Không trì hoãn, cậu có thể hỏi."

Một lúc lâu sau, Hứa Cảnh Niệm gần như đã ngủ gục thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên cạnh, cậu ngước mắt lên và phát hiện Tạ Viễn đang nhìn mình.

Tạ Viễn thực sự rất đẹp trai.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Hứa Cảnh Niệm trước khi đi vào giấc ngủ.

Những gì Tạ Viễn nói có thể hỏi là thật, Hứa Cảnh Niệm có hỏi vài lần nhưng vì sợ làm chậm trễ việc học của Tạ Viễn nên không dám hỏi thêm, cậu định khi về nhà sẽ dùng điện thoại tra.

Nhưng Tạ Viễn đã chủ động hỏi cậu.

Hứa Cảnh Niệm có chút thụ sủng nhược kinh*, "Cảm... cảm ơn."

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà sinh ra sợ hãi.

"Ừm."

Tạ Viễn không giảng bài cho ai cả, nếu có người tới hỏi thì anh luôn từ chối một cách lịch sự. Các bạn học trong lớp cho dù là ai đến hỏi đều bị từ chối, vì vậy sẽ không có gì bất mãn. Suy cho cùng, anh vốn là một người lạnh lùng và cô độc, không nói chuyện cũng bình thường. Nhưng gần đây họ phát hiện ra rằng Tạ Viễn thường xuyên giảng bài cho người bạn cùng bàn của anh. Có một bạn học đi ngang qua Tạ Viễn đã lén nhìn lướt qua và nhận ra rằng đó là câu hỏi cơ bản đơn giản nhất.

Nữ sinh có mối quan hệ tốt với Hứa Cảnh Niệm trong lớp đã nói về chuyện đó với vẻ rất hâm mộ trước mặt Hứa Cảnh Niệm.

Nhân duyên của Hứa Cảnh Niệm cũng rất tốt, một số nữ sinh còn gọi Hứa Cảnh Niệm là nhóc con.

Ban đầu Hứa Cảnh Niệm còn kháng cự, nhưng kháng cự không có hiệu quả.

Vì Hứa Cảnh Niệm có ngoại hình ưa nhìn, tính cách mềm mại, lại còn tham ngủ, nhất là cảnh vừa ngủ dậy đã dụi dụi mắt, nói cậu là nhóc con cũng không quá đáng.

Hứa Cảnh Niệm nằm phịch xuống bàn với vẻ mặt ửng hồng, đang muốn mở miệng khen ngợi bạn cùng bàn của cậu, nhưng khi lời nói ra đến môi, cậu chỉ khẽ hừ một tiếng. Nếu có nữ sinh lắng nghe cẩn thận thì sẽ nghe thấy cậu không khống chế được mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ mỏng manh.