Chương 10: Dỗ dành sao?

Edit by Josel

Hứa Cảnh Niệm nhặt điện thoại lên trước vẻ mặt khó coi của Tạ Viễn, hơn nữa còn im lặng tắt điện thoại, “Không phải tớ, thực sự là do nó tự mình nhảy ra.” Hứa Cảnh Niệm cố gắng thuyết phục Tạ Viễn tin cậu, nhưng Tạ Viễn không đáp lại cậu, cô gái vẫn luôn nghe trộm ở phía trước quay đầu lại, "Nhóc con, cậu đang giải thích với tớ đấy à? Cậu nói to hơn một chút. Nếu tớ không căng tai ra nghe thì đã bỏ qua lời giải thích của cậu rồi.”

Hứa Cảnh Niệm xấu hổ chết đi được, lén lút liếc mắt quan sát Tạ Viễn, Tạ Viễn đang rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, không đúng, chắc là anh đang nghĩ tại sao cậu lại da^ʍ như vậy.

Cô gái phía trước có vẻ nghi ngờ, im lặng quay lại chỗ cũ.

Hứa Cảnh Niệm muốn giải thích với Tạ Viễn rằng cậu không da^ʍ, nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Hứa Cảnh Niệm ở yên tại chỗ, không ngừng nghiêng đầu nhìn Tạ Viễn, tự hỏi tại sao lần này Tạ Viễn lại không lên tiếng.

Trước đó cậu dùng trứng run bị phát hiện còn bị anh thao một trận, lần này cậu xem búp bê tìиɧ ɖu͙© còn nghiêm trọng hơn, có phải anh muốn trực tiếp nhốt cậu lại luôn không?

Nhưng Tạ Viễn không nói gì, ngoại trừ vẻ mặt lúc đầu rất khó coi ra thì hiện tại vẫn bình tĩnh, là thất vọng vì cậu da^ʍ như thế sao? Là cảm thấy cậu da^ʍ, rất tùy tiện, cho nên không muốn tiếp tục loại quan hệ này với cậu nữa, cũng không cần tiếp tục quan tâm đến cậu nữa.

Hứa Cảnh Niệm càng nghĩ thì hốc mắt càng đỏ.

“Bạn học Hứa Cảnh Niệm, bạn ngồi cùng bàn với em có bao nhiêu sợi tóc vậy?”

Hứa Cảnh Niệm bị giáo viên đứng trên bục giảng nhắc nhở, cậu ngơ ngác lắc đầu nhìn thầy giáo, sau đó liếc nhìn mái tóc dày của Tạ Viễn.

"Còn nhìn nữa? Nhìn người ra nửa tiết học rồi mà còn chưa đếm ra sao."

Giáo viên vật lý trên bục giảng trêu chọc Hứa Cảnh Niệm.

Cả lớp cười phá lên, Hứa Cảnh Niệm cuối cùng cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng, cúi đầu im lặng, thậm chí cố gắng chặn thính lực của mình.

Bởi vì cậu nghe thấy cô gái trước mặt lại bắt đầu phân tích, nói rằng cậu có quan hệ với Tạ Viễn, còn nói cậu yêu Tạ Viễn muốn chết. Haizz, thật sự phân tích đúng rồi.

Hứa Cảnh Niệm cố ý dựa vào trên bàn, muốn nghe bọn họ phân tích Tạ Viễn.

Nữ sinh A: "Tạ Viễn chắc cũng có hứng thú với nhóc con. Sau giờ học, tôi thấy mặt Tạ Viễn tối sầm lại, thật đấy. Nhóc con còn giải thích với Tạ Viễn, nhưng Tạ Viễn hình như không để ý đến nhóc con, tớ đoán cậu ta đang giấu đại chiêu gì đó, hoặc là muốn nhóc con dỗ dành cậu ta."

Nữ sinh B: "Giấu đại chiêu tớ còn có thể chấp nhận, nhưng dỗ dành là cái quỷ gì?"

Nữ sinh A: "Này, cậu không hiểu sao, loại con trai như Tạ Viễn chịu không nổi nhất chính là con trai làm nũng, chẳng hạn như nhóc con của chúng ta. Hãy nghĩ xem, đôi mắt của nhóc con ngấn lệ, rõ ràng là cực kỳ tủi thân, lại còn muốn ôm cậu, nói mình sai rồi, cuối cùng còn cọ khuôn mặt mềm mại vào vai cậu hoặc khuôn mặt của cậu, nếu là cậu thì có tức giận nổi không?"

Nữ sinh B dường như nghĩ đến khuôn mặt không mấy có thịt nhưng rất non của Hứa Cảnh Niệm, giọng nói của cô ấy đầy phấn khích,"Không!!!"

Hứa Cảnh Niệm hơi lùi lại phía sau, không cho các cô ấy mơ ước khuôn mặt của cậu, chính cậu cũng nhéo nhéo khuôn mặt mình, hình như là có chút thịt.

Lần này cậu liếc nhìn giáo viên trên bục giảng trước, sau khi phát hiện ra rằng giáo viên không nhìn mình, cậu mới lén nhìn sang Tạ Viễn.

Tạ Viễn nhíu mi không nhìn lên bảng mà đang nhìn vào tờ giấp nháp trên bàn. Thật nghiêm túc, cho nên Tạ Viễn không để ý đến cậu là do đang giấu đại chiêu gì sao?

Đại chiêu gì thế nhỉ.

Hứa Cảnh Niệm rất mong đợi, khóe miệng thầm nhếch lên.

Nếu không phải giấu đại chiêu, vậy có phải là muốn cậu dỗ anh hay không? Hứa Cảnh Niệm có chút buồn rầu, cậu chưa dỗ ai bao giờ. Dùng khuôn mặt của cậu cọ vào khuôn mặt của anh thật sự có thể khiến anh hết giận sao?

Nhưng hành động của Hứa Cảnh Niệm không thành công, ngay khi vừa tan học Tạ Viễn đã đi ra ngoài, hoàn toàn không thèm nhìn cậu. Hứa Cảnh Niệm nhìn Tạ Viễn giống như hòn vọng phu, vẫn mãi nhìn Tạ Viễn đã đi tới cửa rồi mà vẫn không thèm nhìn cậu, Hứa Cảnh Niệm héo úa.

Đi vệ sinh sao?

Hứa Cảnh Niệm đợi đến khi vào học rồi mà Tạ Viễn vẫn không quay lại lớp, Hứa Cảnh Niệm đành phải gửi tin nhắn cho Tạ Viễn.

“Cậu đang ở đâu thế?”

Rất lâu sau mới có tin nhắn trả lời, “Tầng cao nhất.”

Tạ Viễn không đến lớp, ngoài trừ chủ nhiệm lớp thì các giáo viên không có nghi vấn gì. Bởi vì thành tích của Tạ Viễn rất tốt, giáo viên rất thoải mái với Tạ Viễn.

Nhưng còn cậu…

Haizz, cậu cũng vậy. Vì cậu là học tra, một học tra luôn ngủ trong giờ học, giáo viên cũng không quản cậu.