Chương 13: Thổ lộ

Edit by Josel

Trong lúc hoảng hốt, Hứa Cảnh Niệm đã nghe Tạ Viễn nói thích cậu rất nhiều lần.

Trái tim của Hứa Cảnh Niệm như bị đốt cháy. Người mà cậu vẫn luôn thầm thương trộm nhớ lại bất ngờ tỏ tình với cậu, lại còn thâm tình như thế. Cậu thực sự không thể chịu đựng được.

Kể cả có là lừa dối cậu, Hứa Cảnh Niệm cũng chấp nhận.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn luôn muốn hỏi: "Có thật không?"

Cậu thích tình yêu xuất phát từ hai phía, không muốn chân tình của mình bị chà đạp, cậu muốn có được tất cả của Tạ Viễn, kể cả trái tim ẩn ở nơi sâu thẳm nhất.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm bị hôn đến nói không nên lời, bất cứ khi nào cậu có thể nói thì lại bị Tạ Viễn chặn miệng.

Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên một lúc lâu, Tạ Viễn mới buông tha cho đôi môi của Hứa Cảnh Niệm.

Anh đặt cằm lêи đỉиɦ đầu của Hứa Cảnh Niệm, cố chấp hỏi: “Cậu thích tôi à?”

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt không nói gì.

Tạ Viễn không vui, thấy cậu không nói thì lập tức hôn xuống. Sau khi hôn rất nhiều lần, môi của Hứa Cảnh Niệm không thể chịu đựng nữa, cậu che môi lại rầu rĩ nói: "Không phải cậu đã biết rồi sao? Tại sao cứ hỏi tớ?"

Rầu rĩ không vui.

Tạ Viễn nói rằng mình không biết.

Hứa Cảnh Niệm càng thêm tủi thân, ngước mắt lên nhìn Tạ Viễn không chớp mắt, cậu mơ hồ nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt Tạ Viễn, chỉ có mình cậu.

“Cậu thực sự thích tớ sao?”

Hứa Cảnh Niệm mím môi hỏi sau một hồi im lặng.

Cậu nhận, nhưng thật sự rất khó để tin rằng Tạ Viễn thích cậu, một người tốt như Tạ Viễn lại thích cậu làm gì? Cơ thể của cậu còn là song tính đáng xấu hổ nhất. Còn có Tạ Viễn nói đánh cược, chẳng lẽ là xem cậu như tiền đặt cược gì sao?

Hứa Cảnh Niệm nói ra những gì trong lòng, liền bị Tạ Viễn ôm chặt, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu, nhưng giọng nói của anh lại rất nhẹ nhàng: "Cậu đang tự đào hố cho tôi sao? Thích thì cần lí do gì chứ? Tôi thích tất cả của cậu thì có tính là lí do không?"

Hứa Cảnh Niệm muốn nói có tính, nhưng Tạ Viễn không cho Hứa Cảnh Niệm thời gian để trả lời, anh tiếp tục nói: “Tôi nói tôi lấy cậu làm tiền cược khi nào?”

Mi mắt của Hứa Cảnh Niệm rũ xuống không nói lời nào.

Tạ Viễn lại hôn lên trán Hứa Cảnh Niệm: "Tôi chỉ là đánh cược không nổi, cậu không thích tôi, nếu tôi tỏ tình…" Giọng nói của Tạ Viễn có chút chế giễu: "Vậy cậu sẽ chán ghét tôi sao? Sẽ rời khỏi tôi sao?"

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, nhướng mi và nói một cách nghiêm túc: “Tớ sẽ không như vậy.”

Hơn nữa… hơn nữa bản thân cậu cũng rất thích Tạ Viễn, được anh tỏ tình thì không biết cậu sẽ vui vẻ bao nhiêu đâu.

Tạ Viễn cười khẽ, không biết anh có tin hay không, nhưng anh lại ôm người vào lòng: “Nhưng tôi sợ.”

Hứa Cảnh Niệm sững sờ.

“Hả… sợ sao?”

Tạ Viễn cắn nhẹ vào tai Hứa Cảnh Niệm: “Ừm, sợ.”

Hứa Cảnh Niệm sửng sốt, vành tai đỏ bừng.

Không chỉ có như vậy, Tạ Viễn lại cắn lỗ tai của cậu: “Sau này trong mắt cậu chỉ có một mình tôi thôi được không?”

Lần này Hứa Cảnh Niệm lại nghiêng đầu, Tạ Viễn, giống như có chút yếu ớt.

Hứa Cảnh Niệm không kìm được mà ôm lại Tạ Viễn, Tạ Viễn thật ra rất gầy, lưng có xương, nhưng Tạ Viễn như thế lại cho cậu cảm giác an toàn.

Hứa Cảnh Niệm cũng bắt đầu có chút tin tưởng, thật ra Tạ Viễn có chút thích cậu.

Thích cậu, cho nên mới ghen với trứng run, ghen với búp bê tìиɧ ɖu͙©, và sẽ hôn cậu rất nhiều lần, sau đó chiếm hữu cậu.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm không dám đưa ra kết luận ngay lập tức, cậu chỉ ôm Tạ Viễn trong im lặng.

Chỉ cần một chút nhiệt độ, Tạ Viễn đã trả lại cái nóng như mặt trời.

“Được không?” Tạ Viễn vẫn rất cố chấp.

Hứa Cảnh Niệm thở dài, cậu nắm lấy áo khoác đồng phục học sinh của Tạ Viễn: "Vậy thì cậu phải chứng minh rằng cậu thật sự thích tớ."

Tạ Viễn không biết phải làm thế nào để chứng minh điều đó, anh liều mạng ôm Hứa Cảnh Niệm, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng dị thường. Từ lúc tỏ tình, Tạ Viễn đã không có ý định để Hứa Cảnh Niệm đi, vì vậy anh muốn cho Hứa Cảnh Niệm biết sự yêu thích mãnh liệt mà anh dành cho cậu. Hứa Cảnh Niệm có thích hay không thì Hứa Cảnh Niệm đã không có đường lui, ngoại trừ ở bên anh thì chỉ có thể ở bên anh.

Tạ Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ để Hứa Cảnh Niệm rời xa mình.

Nếu như cậu rời đi thì làm sao bây giờ?

Chỉ cần nghĩ đến việc không thể nhìn thấy Hứa Cảnh Niệm, cả người Tạ Viễn liền trở nên bực bội. Anh ôm Hứa Cảnh Niệm ngày càng chặt hơn, chặt đến nỗi Hứa Cảnh Niệm phải giãy giụa. Nhưng Tạ Viễn làm ngơ, nếu Hứa Cảnh Niệm không thích anh, thì cứ hợp nhất thành một đi.

Bằng cách đó, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm vừa mở miệng, tất cả sự cố chấp của Tạ Viễn đều biến mất.

“Tạ Viễn, cậu thả lỏng một chút, tôi vừa mới yêu đương, không muốn bị bạn trai siết chết.”

Giọng nói chậm rãi của Hứa Cảnh Niệm truyền đến.

Tạ Viễn cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt cười có chút ngượng ngùng của Hứa Cảnh Niệm, khi cảm nhận được ánh mắt của Tạ Viễn, Hứa Cảnh Niệm lập tức rũ mắt xuống.

Đôi mi run rẩy này đang nói với Tạ Viễn rằng anh không nghe lầm.

Chú mèo con đang làm nũng.

Không, bây giờ là mèo con của nhà anh đang làm nũng với anh, đây là mèo con sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Tạ Viễn yêu Hứa Cảnh Niệm ngay từ khi còn học cấp hai.

Hứa Cảnh Niệm lúc đó cũng không khác mấy so với bây giờ, cậu luôn ngủ quên trong lớp, sau giờ học lại lười biếng, không thích tiết thể dục. Nhưng nhân duyên rất tốt, có thể nói chuyện với bất cứ ai, ngoại trừ anh. Khi cậu cười, đôi mắt đều cong lên, trong mắt chứa đầy dịu dàng.

Nhưng khi anh học cấp hai, mọi thứ rất lộn xộn.

Vì thế nên thậm chí anh còn không có dũng khí để nói chuyện với Hứa Cảnh Niệm.

Nhưng hiện tại anh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nhưng ai bảo anh đê tiện chứ. Dựa vào bí mật thân thể của Hứa Cảnh Niệm để chiếm hữu cậu, dùng cách tiếp xúc thân mật nhất để giữ Hứa Cảnh Niệm lại bên mình.

Anh ỷ vào sự dịu dàng của Hứa Cảnh Niệm, ỷ vào việc Hứa Cảnh Niệm sẽ không từ chối.

Nhưng nếu đó là người khác thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu người khác biết được bí mật về cơ thể của Hứa Cảnh Niệm?

Tiểu Niệm của anh, có thể sẽ là của người khác hay không?

Tạ Viễn nghĩ đến đây thì trong mắt chứa đầy sự hung bạo. Anh không thể tưởng tượng được rằng Hứa Cảnh Niệm sẽ là của người khác.

Nếu ở trong vòng tay của anh, thì chỉ có thể là của anh.

Quá trình không quan trọng.

Hứa Cảnh Niệm bây giờ là của anh, hơn nữa còn tiếp nhận anh. Cậu cũng thích anh.

Sau khi Hứa Cảnh Niệm và Tạ Viễn nhìn nhau, cậu lại như con rùa đen rút đầu vào lòng ngực của Tạ Viễn: “Vừa rồi cậu chứng minh quá qua loa.”

Tạ Viễn trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi ra.

Hứa Cảnh Niệm có chút khó hiểu, sau đó nhìn Tạ Viễn xóa bỏ hết số liên lạc.

Người đầu tiên là giáo viên chủ nhiệm.

Sau đó là hiệu trưởng.

“Này, cậu làm gì vậy?”

Hứa Cảnh Niệm lo lắng giật điện thoại của Tạ Viễn.

Tạ Viễn nhìn Hứa Cảnh Niệm: "Xóa hết danh bạ, để cuộc sống của tôi chỉ có cậu. Đã chứng minh được chưa?"

Lời nói rất nghiêm túc, Hứa Cảnh Niệm có chút xấu hổ, lầm bầm nói: “Cũng không phải chứng minh như vậy.”

Tạ Viễn không nói chuyện, cúi đầu xem Hứa Cảnh Niệm lật xem danh bạ.

Hứa Cảnh Niệm đang giả vờ không vui không thể kìm sự vui sướиɠ được nữa, sự vui sướиɠ đã lộ ra quá rõ ràng. Sau đó lại bị Tạ Viễn hôn thêm vài cái, miệng tê rần, nhưng vẫn không đành lòng đẩy Tạ Viễn ra.

Cậu thật sự xong đời rồi.