Chương 15: Bị hôn

Edit by Josel

Buổi sáng, cả hai đều đến lớp muộn, nhưng hai người đều ổn vì đã có câu học bù của Tạ Viễn.

Mị lực của học thần.

Hứa Cảnh Niệm theo Tạ Viễn vào chỗ ngồi, vô tình nghe thấy cô gái phía trước nói cái gì mà "Cô vợ nhỏ của Tạ Viễn".

Cô vợ nhỏ của Tạ Viễn, ý là nói cậu sao?

Hứa Cảnh Niệm có chút không được tự nhiên liếc mắt nhìn Tạ Viễn. Sườn mặt của Tạ Viễn rất đường nét và xinh đẹp. Hứa Cảnh Niệm nhìn chằm chằm anh một hồi liền nằm sấp xuống bàn, sau đó ngủ thϊếp đi.

Lúc Hứa Cảnh Niệm tỉnh dậy đã là giờ học thứ hai, trên người lại nhiều thêm một cái áo khoác đồng phục, Hứa Cảnh Niệm hít mũi, mùi bột giặt thơm phức, là đồng phục của Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm lại nhớ tới bộ đồng phục mà mình chưa trả lại cho Tạ Viễn. Tổng cộng họ có bốn bộ đồng phục, Tạ Viễn thiếu một bộ chắc là không sao đâu nhỉ?

Hứa Cảnh Niệm không muốn trả lại đồng phục cho anh chút nào.

“Dậy rồi à?”

Hứa Cảnh Niệm ừ một tiếng, lúc tỉnh lại giọng có chút khàn khàn, liền nhìn thấy Tạ Viễn đưa ly nước cho mình.

“Uống chút nước đi, môi em trắng bệch.”

Hứa Cảnh Niệm bất giác liếʍ môi, nhìn cốc nước màu đen trước mặt, cảm thấy có chút khó xử.

Đây là cốc Tạ Viễn đã từng uống! Cậu uống nó có thể không ổn lắm hay không?

Tạ Viễn dường như nhận ra sự rối rắm của Hứa Cảnh Niệm, anh bật cười. Tiếng cười của Tạ Viễn nghe rất yếu ớt trong lớp học ồn ào, nhưng Hứa Cảnh Niệm dường như chỉ nghe thấy được tiếng cười của Tạ Viễn, lại càng không được tự nhiên hơn.

Lại thoáng thấy Tạ Viễn đang viết gì trên giấy. Sau đó giấy nháp đã được trao qua.

[Mới hôn nhau, đã quên rồi sao?]

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, trộm liếc Tạ Viễn một cái, Tạ Viễn đang vặn nắp cốc.

Hứa Cảnh Niệm không nằm sấp nữa, vội vàng nói: "Em có thể vặn nó ra."

Nhưng chiếc cốc đã được tháo ra và trao cho Hứa Cảnh Niệm. Nó nóng hổi, khiến cậu choáng váng mặt mày. Hứa Cảnh Niệm mím chặt môi, chậm rãi tiến về phía đó, mới đầu chỉ hớp một ngụm, sau đó lại liên tục uống từng ngụm một, giống như chim mổ nước vậy.

Khóe môi Tạ Viễn hơi nhếch lên, anh bình tĩnh nhìn Hứa Cảnh Niệm uống nước, cho đến lúc vào học, cậu trả lại chiếc cốc cho Tạ Viễn.

“Cảm ơn.”

Tạ Viễn nhấp một ngụm bên cạnh nơi Hứa Cảnh Niệm đã uống: “Có đôi khi, không cần nói lời cảm ơn với anh.”

Đầu óc Hứa Cảnh Niệm trống rỗng.

Tạ Viễn chỉ cần cậu nói lời cảm ơn ở những lúc ấy, nói cảm ơn xong anh mới cho cậu bắn ra, nói cảm ơn xong mới thỏa mãn cậu.

Hứa Cảnh Niệm nằm trên bàn, xấu hổ không nói gì.

Người học giỏi khi nói những vấn đề như thế này giống như chỉ đang thảo luận về chuyện học tập, mắt còn không chớp lấy một cái. Đây có thể là lý do tại sao thành tích của cậu không được tốt lắm phải không?

Học tập không tốt, còn thích xem Tạ Viễn học tập.

Hứa Cảnh Niệm ngày hôm sau đến sớm nửa tiếng, vì cậu lo lắng nụ hôn chào buổi sáng sẽ trì hoãn rất lâu, nhưng khi cậu tới thì Tạ Viễn cũng đã đến.

“Sớm vậy sao?” Tạ Viễn nhướng mày.

Hứa Cảnh Niệm tìm cớ: “Em muốn tới sớm để đọc sách.”

Không biết Tạ Viễn có tin hay không, nhưng Hứa Cảnh Niệm đã bị hôn.

Vừa hôn đã không thở nổi, chỉ cảm thấy miệng mình bị Tạ Viễn xâm chiếm, nước miếng thi nhau truyền đến, lỗ tai cũng đỏ ửng trong không gian yên tĩnh.

Sau nụ hôn, Hứa Cảnh Niệm cảm thấy phía dưới của mình lại chảy nước. Cậu kẹp chân lại, bước đi với tư thế không tự nhiên.

Còn chưa đến cửa phòng thiết bị, liền bị Tạ Viễn đè ở trên tường.

“Bên dưới nhét cái gì?” Giọng nói của Tạ Viễn trở nên lạnh hơn, hai tay chuẩn bị thò vào trong quần đồng phục của Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm vội vàng lắc đầu giải thích: "Không có! Em đã vứt hết những thứ đó."

Tay Tạ Viễn đã luồn vào trong quần và kéo qυầи ɭóŧ của cậu ra, môi âʍ ɦộ của cậu bị kí©h thí©ɧ bởi bàn tay thô ráp của anh. Hứa Cảnh Niệm nằm trong vòng tay của Tạ Viễn. Giọng nói nhỏ đến đáng thương: “Hình như em động dục.”

Tạ Viễn không có chạm vào dị vật nào, anh mới vừa cho tay vào một chút, liền bị thịt mềm bên trong bao bọc lấy, thậm chí còn có nước chảy xuống dọc theo ngón tay của anh.

Sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Viễn biến mất, ôm lấy Hứa Cảm Niệm đang yếu mềm thấp giọng hỏi: “Do bị hôn sao?”

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt không lên tiếng, nắm lấy vai Tạ Viễn, hai chân hầu như không thể đứng thẳng.

Tạ Viễn lấy tay ra, Hứa Cảnh Niệm cảm thấy ngứa ngáy dày đặc hơn trước, khó chịu đến mức hai mắt đỏ bừng.

Tạ Viễn nắm lấy tay Hứa Cảnh Niệm chạm vào chỗ đũng quần đã phồng lên một khối của mình.

Lòng bàn tay của Hứa Cảnh Niệm nóng rực, muốn thoát ra ngoài.

Tạ Viễn nắm chặt lấy tay Hứa Cảnh Niệm, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu, thì thào nói: "Anh cũng cứng rồi."