Chương 17: Ghen tuông

Edit by Josel

Khi Tạ Viễn rửa sạch cho cậu, Hứa Cảnh Niệm cố gắng điều khiển cơ thể bằng tâm trí, nhưng vô ích.

Hứa Cảnh Niệm chịu thua, dù sao Tạ Viễn hẳn là đã sớm quen với thân thể thích chảy nước của cậu.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng khi Tạ Viễn rửa sạch cho cậu xong, còn giúp cậu mặc quần áo vào, Hứa Cảnh Niệm lại ngại ngùng. Cậu run rẩy hai chân nói: “Về… Quay về thôi.”

Hứa Cảnh Niệm vừa muốn đi, còn chưa kéo rèm ra, ngón tay đã bị câu lấy. Nhiệt độ nóng bỏng khiến trái tim Hứa Cảnh Niệm run lên, cậu vô thức siết chặt hai tay, không dám quay đầu nhìn lại.

Sau khi nắm nửa ngày, người phía sau vẫn không nhúc nhích. Hứa Cảnh Niệm không nhịn được quay đầu nói: “Còn không đi sao?”

Ngón tay bị lắc lư, ánh mắt Tạ Viễn mang theo ý cười, anh ừ một tiếng nói: “Chân tê rồi.”

Chân tê?

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt.

Là do ngồi xổm xuống rửa sạch cho cậu sao???

Tạ Viễn, Tạ Viễn sao lại nói thẳng như vậy chứ!!!!

Cậu... phía dưới của cậu còn ê ẩm đó, cậu còn không nói lời nào!!!

Hứa Cảnh Niệm phải chậm rãi xoay người lại kéo Tạ Viễn dậy, nhưng còn chưa kịp dùng sức thì Tạ Viễn đã đứng dậy, giây tiếp theo đã bị Tạ Viễn kéo vào trong lòng ngực.

“Anh cố ý.” Hứa Cảnh Niệm nhỏ giọng oán trách.

Tạ Viễn thấp giọng thừa nhận, “Cố ý.” Anh xoa xoa cổ của Hứa Cảnh Niệm, sau đó liếʍ lỗ tai cậu.

Hứa Cảnh Niệm không khỏi run rẩy.

“Tiểu Niệm, hôn hôn anh nữa đi.”

Hơi thở của Tạ Viễn toát ra trên chóp mũi, Tạ Viễn áp trán vào, nhẹ giọng yêu cầu, đôi mắt đen đầy vẻ dịu dàng.

Mê hoặc lòng người.

Tim Hứa Cảnh Niệm run lên.

Hứa Cảnh Niệm bị mê hoặc hôn lên má, mũi, mắt và đôi môi mỏng của Tạ Viễn. Ngay khi vừa chạm vào, Tạ Viễn đã ôm lấy đầu cậu và hôn thật mạnh.

**

Tạ Viễn sẽ đưa cậu về nhà mỗi tối, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng mỗi lần Tạ Viễn đưa cậu đến trước cửa nhà liền rời đi, một cái hôn nhẹ cũng không có.

Hứa Cảnh Niệm muốn được hôn một chút, nhất là hôm nay vừa mới bị Tạ Viễn ức hϊếp, toàn thân của cậu đều muốn dính sát vào Tạ Viễn.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm dè dặt không nói gì. Về đến nhà, vẫn còn đang nhìn hộp thoại của Tạ Viễn, cậu không có gì để nói với Tạ Viễn.

Muốn hôn.

Tạ Viễn đột nhiên gọi video tới.

Hứa Cảnh Niệm ném điện thoại ra xa rồi lại cầm lên.

Tạ Viễn đang ở bên ngoài, không gian xung quanh rất quen thuộc, là bên ngoài cửa nhà cậu.

“Anh vẫn chưa đi sao?”

“Vẫn chưa.” Tạ Viễn rũ mắt xuống nhìn mình trong video không chút biểu cảm.

“Ồ.” Hứa Cảnh Niệm và Tạ Viễn mắt to nhìn mắt nhỏ

Tạ Viễn khóe mắt hơi có ý cười, thì thào nói: “Xuống đi, quên hôn em.”

Khóe mắt của Hứa Cảnh Niệm cong lên, sau khi nói với mẹ Hứa liền chạy đi. Bởi vì đi quá nhanh nên đã đυ.ng phải một thiếu niên ở cửa.

Trong tay thiếu niên đang cầm trà sữa, bị Hứa Cảnh Niệm đυ.ng vào nên làm rơi xuống đất.

Hứa Cảnh Niệm không có ngã, liền vội vàng bước tới kéo thiếu niên lên, “Có sao không?”

Thiếu niên cau mày, đang muốn tức giận nhưng nhìn thấy là Hứa Cảnh Niệm, cậu ta lập tức mỉm cười kéo cổ tay Hứa Cảnh Niệm, “Anh ơi, hôm nay em có thể đến nhà anh làm bài tập không?”

Thiếu niên này sống cạnh nhà Hứa Cảnh Niệm. Khi không có việc gì thì thường thích tới nhà Hứa Cảnh Niệm làm bài tập cùng nhau.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm không quá muốn làm chung với cậu ta.

Thằng nhỏ này nói rất nhiều, đang làm bài mà cứ lải nhải. Cậu vốn dĩ là một học tra, làm bài chậm, lại còn bị ảnh hưởng, phải đợi đến hơn hai giờ đêm mới làm xong. Sáng dậy tâm trạng không tốt, còn bị Tạ Viễn hiểu lầm là mua mấy thứ kia về chơi.

Hứa Cảnh Niệm vẫn đang suy nghĩ về lý do để từ chối, nhưng phát hiện ra thiếu niên đột ngột chạy đi, cũng không quay đầu lại.

Đang tò mò thì bị cậu ôm từ phía sau.

Cơ thể Hứa Cảnh Niệm cứng lại, sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khóe miệng cậu nhếch lên, “Tạ Viễn?”

“Ừ.”

Tạ Viễn hạ mắt xuống, nắm cổ tay Hứa Cảnh Niệm, rồi kéo Hứa Cảnh Niệm đến góc bên cạnh mình, “Là ai?”

Tạ Viễn vẫn luôn nắm cổ tay Hứa Cảnh Niệm, ánh mắt tối tăm mờ mịt.

Mắt Hứa Cảnh Niệm cong cong: "Đó là hàng xóm cạnh nhà em, thích làm bài tập với em, rất phiền, em còn lười làm bài với cậu ta, học tra dễ bị ảnh hưởng nhất..."

Tạ Viễn không biết có nghe vào hay không, cau mày nói: "Có phải cậu ta thường xuyên động tay động chân với em như thế hay không?"

???

Hứa Cảnh Niệm hơi mờ mịt.

Vốn dĩ tâm trạng của Tạ Viễn đang rất tốt bỗng trở nên cáu kỉnh.

Anh thực sự không thể chịu được việc người khác chạm vào Hứa Cảnh Niệm, thậm chí con nít cũng không được. Nhưng anh cũng biết rằng anh không thể kìm hãm cuộc sống xã giao của Hứa Cảnh Niệm, hoặc thậm chí là tiếp xúc tay chân với một số bạn bè. Vì vậy, anh chỉ có thể hung hăng hôn Hứa Cảnh Niệm để bày tỏ sự bất mãn của mình.

Hứa Cảnh Niệm thở phì phò sau khi bị hôn, nhìn cổ tay bị xoa đến đỏ ửng của mình, thả lỏng một chút mới hiểu ra đang có chuyện gì.

“Tạ Viễn, anh đang ghen sao?”

Tạ Viễn trầm mặc không nói.

Hứa Cảnh Niệm cười, chịu đựng sự ngượng ngùng nói: "Em sẽ về tắm rửa sạch sẽ. Nụ hôn buổi sáng ngày mai em chủ động được không?"

Tạ Viễn lại ừ một tiếng.

Hứa Cảnh Niệm trộm vui vẻ, Tạ Viễn thực sự đang ghen.

Hơn nữa bây giờ cậu còn được Tạ Viễn hôn! Một chuyến xuống lầu này thật đáng giá!