Chương 18: Suy nghĩ miên man

Edit by Josel

Khi Hứa Cảnh Niệm lười biếng không học tập sẽ nằm sấp trên bàn nhìn bạn trai, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay chọc vào mu bàn tay Tạ Viễn, sau đó lập tức rút lại, chọc cho Tạ Viễn ngừng viết lại.

“Hửm?”

Mỗi lần chọc đều có tiếng đáp lại, Hứa Cảnh Niệm mỉm cười, vùi mặt vào cánh tay của mình, không trả lời.

Sau đó đưa ra một tờ giấy.

Tạ Viễn liếc nhìn, khóe mắt hơi cong lên.

[Buổi tối về nhà có được hôn chúc ngủ ngon không?]

Hứa Cảnh Niệm nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy một tiếng "ừm" trầm thấp. Hứa Cảnh Niệm mừng thầm, sau đó nghiêng đầu nhìn Tạ Viễn nhét tờ giấy vào túi.

???

Hứa Cảnh Niệm tiến tới một chút, đỏ mặt nói: “Anh trả lại tờ giấy cho em.”

Những gì cậu viết ra thật quá xấu hổ!

“Không trả.” Tạ Viễn nói rất đúng tình hợp lý, đôi mắt lãnh đạm và thờ ơ, không thể ngờ những lời như thế là do Tạ Viễn nói ra.

“Tại sao chứ?” Hứa Cảnh Niệm vẫn muốn ngoan cường.

Khóe miệng Tạ Viễn hơi nhếch lên, sau đó nói: "Sau này dùng nó để uy hϊếp em."

"Uy hϊếp em, nhưng em có gì để uy hϊếp?” Hứa Cảnh Niệm không nghĩ ra.

Tạ Viễn cười một tiếng, sau đó lật vở ra, ở trang đầu tiên có viết: Uy hϊếp em mỗi ngày đều phải làm ấm giường và ấm thân mình cho anh.

Hứa Cảnh Niệm thò qua nhìn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Cậu giả vờ ho, lấy viết xóa xóa đi những chữ Tạ Viễn viết, vở bị chất nước của viết xóa thấm ướt không ra gì nữa.

Tạ Viễn cười, dò hỏi: "Không muốn? Cho nên mới nói đây là uy hϊếp."

Đây sao có thể là uy hϊếp được, rõ ràng là một phần thưởng.

Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm trong lòng.

Cô gái phía trước đột nhiên quay lại khiến Hứa Cảnh Niệm đang cầm viết xóa cảm thấy sợ hãi.

Nữ sinh tặc lưỡi ra hiệu cho Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm ngồi thẳng thân mình

“Hai cậu nói uy hϊếp, là uy hϊếp gì thế?”

Cô gái đã nghe trộm Hứa Cảnh Niệm và Tạ Viễn nói chuyện, nhưng hai người nói một lát thì không còn âm thanh nữa, cũng quá mất hứng rồi.

Tạ Viễn liếc nhìn cô gái, mím môi mỏng, hơi nhướng mi.

Hứa Cảnh Niệm chớp mắt vài cái, lắp bắp hỏi: “Cậu nghe thấy hết rồi sao?”

May mắn thay, cậu và Tạ Viễn rất thông minh, họ đã viết những chuyện bí mật vào tờ giấy.

Cô gái ừ một tiếng, vẻ mặt tò mò: “Là gì thế?”

Hứa Cảnh Niệm chậm rãi nói: “Uy hϊếp tớ học tập đi.”

Tạ Viễn cười khẽ một tiếng.

Hứa Cảnh Niệm hơi mất tự nhiên, "Vậy đó, tớ phải học rồi."

Khi quay người lại, cô gái lẩm bẩm: "Tôi không tin đâu. Tiểu nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cũng chỉ như vậy." Cô gái nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hứa Cảnh Niệm nghe được.

Khi đi học đều không quá bình thường.

Uy hϊếp làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© không khác gì làm ấm giường với ấm thân mình đúng không? Vậy có phải là mỗi ngày đều phải làm hay không?

Mỗi ngày đều phải làm, dù là song tính nhưng làm sao cậu có thể ăn tiêu được? Nhưng mà, cậu chắc sẽ không cần nói với Tạ Viễn rằng kỳ động dục của cậu tới rồi, dù sao mỗi ngày đều phải làm, có phải cậu sẽ không có kỳ động dục nữa hay không?

Nhưng với tư cách là một nô ɭệ, cậu có cần phải kêu Tạ Viễn là thiếu gia mỗi ngày hay không, sau đó mỗi khi làm, có phải cậu còn phải dùng kính ngữ hay không?

Cầu xin ngài nhẹ một chút.

Cầu xin ngài mạnh một chút.

Tiểu nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© có phải nên bị nhốt lại hay không? Không cho đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi. Nhưng mãi ở trong nhà, cậu phải làm gì đây?

Hứa Cảnh Niệm ngồi suy nghĩ một hồi, vết hồng trên mặt vẫn chưa biến mất.

"Hứa Cảnh Niệm."

Giáo viên trên bục giảng cau mày gọi Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm không khỏi xấu hổ, ngây người đứng dậy.

“Ra ngoài nghe giảng bài đi.”

Hứa Cảnh Niệm: “...”

Hình như cậu thất thần bị bắt gặp nữa rồi.

Khi đi ngang qua Tạ Viễn, cậu còn bị Tạ Viễn kéo nhẹ bàn tay.

Hứa Cảnh Niệm cúi đầu không dám thở nữa, vừa ra đến cửa, giáo viên cũng đi ra.

Hứa Cảnh Niệm rũ mắt, giống như muốn nói "Em sai rồi".

"Hứa Cảnh Niệm, có phải em có ý với bạn cùng bàn của em hay không? Học 20 phút, em nhìn người ta đến 20 phút. Lại còn đỏ mặt. Mà không chỉ một lần."

Hứa Cảnh Niệm bỗng nhiên luống cuống, muốn mở miệng phủ nhận.

Nhưng thầy giáo nén giọng nói tiếp: "Tôi không thể kiểm soát được việc em thích nam hay nữ. Tình yêu thời học sinh không đáng tin cậy, phải có rạn nứt để đi đến cuối cùng. Hứa Cảnh Niệm, bây giờ em phải tập trung nâng cao thành tích của mình, em thử nhìn thành tích của em rồi nhìn qua thành tích của Tạ Viễn xem. Thời học sinh, thành tích là quan trọng nhất có biết không?”

Hứa Cảnh Niệm nghiêm túc gật đầu.

Giáo viên ừ một tiếng, kêu Hứa Cảnh Niệm viết bản kiểm điểm, 500 chữ là được.

Hứa Cảnh Niệm đang ở bên ngoài buồn bã, bên tai không nghe thấy gì cả. Còn chưa kịp ngẩn ngơ thì đã nhìn thấy một đôi giày thể thao quen thuộc, Hứa Cảnh Niệm kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tạ Viễn!”

Tạ Viễn ừ một tiếng, đi đến bên cạnh Hứa Cảnh Niệm. Giáo viên bước ra một lần nữa và cảnh báo Tạ Viễn: "Đi học mà không tập trung, mắt còn không thèm chớp? Bản kiểm điểm 500 chữ!"

Giáo viên lại liếc nhìn Hứa Cảnh Niệm, sau đó buồn bã nói, "Thành tích là quan trọng nhất có biết không? ”

Hứa Cảnh Niệm gật đầu nghiêm túc một lần nữa.

Sau khi giáo viên đi khỏi, Hứa Cảnh Niệm mới trộm hỏi Tạ Viễn, "Tạ Viễn, tại sao anh lại không tập trung?"

Tạ Viễn không nói chuyện, đột nhiên ngồi xổm xuống, trong ánh mắt khó hiểu của Hứa Cảnh Niệm, anh buộc chặt dây giày lỏng lẻo của Hứa Cảnh Niệm lại, hơn nữa còn buộc thành một chiếc nơ xinh đẹp.

Cả người Hứa Cảnh Niệm đều không bình thường, hơi nhấc chân lên, dây giày lắc lư.

“Lỏng rồi.”

Hứa Cảnh Niệm ồ một tiếng, nhìn giày không biết nên nói cái gì.

Thế mà Tạ Viễn lại cột dây giày cho cậu. Đây là điều mà các cặp đôi thường làm!!

Hứa Cảnh Niệm nghĩ, vậy cậu còn cần bị nhốt lại hay không?

“Anh thuê nhà, thứ sáu đi xem cùng anh.” Tạ Viễn dựa vào ven tường, bỗng nhiên mở miệng.

Hứa Cảnh Niệm sửng sốt một chút, mới thu hồi ý nghĩ không sạch sẽ lại, quay đầu nhìn Tạ Viễn một giây, lập tức giả bộ rất thưởng thức dây giày hình nơ con bướm của mình, ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng.

Nhưng nội tâm cũng không phải rất bình tĩnh.

Tạ Viễn thuê nhà thật sự là do cậu sao? Không phải đâu, cậu không thể tự luyến như vậy được!

Sau khi thuê nhà, nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© nhỏ bé phải bị nhốt lại.

Không, không, không, đừng nghĩ vớ vẩn nữa!

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, muốn rũ bỏ những suy nghĩ bẩn thỉu của mình đi. Sau khi rũ bỏ, cậu lại trở thành học tra không xứng với Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm lắc lư cái nơ con bướm trên đôi giày của mình, nói một cách chán nản: "Thầy giáo nói khi đi học, thành tích là quan trọng nhất."

"Phía trước chúng ta có một cánh cửa rất lớn.”

Đôi mắt Tạ Viễn hơi nheo lại, ừ một tiếng trào phúng nói: "Ông ấy còn nói gì nữa? Kêu em chia tay anh sao?”

Đôi mắt đen nhánh đầy vẻ bực bội.

Hứa Cảnh Niệm tiếp tục lắc lư dây giày, mặt đỏ lên: "Làm sao có thể chứ! Nếu thầy giáo biết chúng ta yêu nhau, thầy nhất định sẽ ngăn cản chúng ta. Thầy giáo cho rằng em thích thầm anh, vì khi học em nhìn lén anh nên phải viết bản kiểm điểm 500 chữ." Khi nói lời cuối cùng giọng của Hứa Cảnh Niệm đã thấp hơn rất nhiều, nhưng rất đúng tình hợp lí," Hơn nữa, làm sao em có thể chia tay anh được chứ."

Tạ Viễn lại được vuốt lông, hạ giọng nói: “Anh viết cho em, sau này chỉ cần nhìn anh là được.”

“Bản kiểm điểm 500 chữ sao?”

Tạ Viễn ừ một tiếng, Hứa Cảnh Niệm lại hỏi: “Anh vẫn còn một bản kiểm điểm 500 chữ mà, viết thêm thì sẽ tận 1000 chữ.”

“Có thể viết xong.”

Không viết kiểm điểm, còn có thể nhìn Tạ Viễn mỗi ngày.

Đây rõ ràng là một cuộc mua bán rất có lời.

Hứa Cảnh Niệm tự cho là mình chiếm được lợi, cho nên đồng ý rất sảng khoái.

Trong mắt Tạ Viễn có ý cười, anh nói: "Anh sẽ chép bài cho em, toán và lý. Còn hai môn nữa, anh sẽ giảng bài cho em."

Đôi mắt Hứa Cảnh Niệm mở to.

“Nếu như thành tích là quan trọng nhất, anh sẽ làm thành tích của em tăng lên.”

Tạ Viễn nhìn về phía Hứa Cảnh Niệm, vẻ mặt đầy dịu dàng.

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt cúi đầu, hơi xấu hổ nhìn vào dây giày hình nơ con bướm của mình.