Chương 2: Bí mật

Edit by Josel

----

Nữ sinh thở dài, cho rằng Hứa Cảnh Niệm lại buồn ngủ. Cô xoa đầu cậu, từ ái nói: “Nhóc con, hãy nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng đừng ngủ trong lớp.” Cô cũng thuận tay đặt ly trà sữa chưa uống trên tay xuống bàn của Hứa Cảnh Niệm.

Nhưng cảnh tượng này tình cờ bị Tạ Viễn từ bên ngoài nhìn thấy, ánh mắt anh hơi rũ xuống, che đậy những cảm xúc không rõ bên trong.

Anh bước tới, liếc nhìn ly trà sữa trên bàn, "Cậu và cậu ta có quan hệ rất tốt sao?"

Hứa Cảnh Niệm nằm trên bàn với cái đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy giọng nói của Tạ Viễn rất hay, cậu vẫn muốn nghe nữa.

Khi Tạ Viễn hỏi cậu lần thứ hai, Hứa Cảnh Niệm mới nhận ra rằng Tạ Viễn đang nói chuyện với mình, tâm trí của cậu thực sự rối bời.

Hứa Cảnh Niệm muốn nói quan hệ của mình và nữ sinh kia cũng bình thường, nhưng cậu sợ mình sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ nếu nói quá nhiều, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.

Rất tốt sao?

Tâm trạng của Tạ Viễn lập tức xấu đi, một hồi lâu sau mới chậm rãi gõ bàn, "Thích uống trà sữa?"

Hôm nay Tạ Viễn nói thật nhiều lời, Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm. Nhưng cậu cũng không dám nói lời nào, đành phải lắc đầu tỏ ý từ chối, giờ cậu không muốn uống gì cả.

Tạ Viễn đứng dậy cầm ly trà sữa trên bàn Hứa Cảnh Niệm ném vào thùng rác.

Nam sinh ở phía sau nhìn Tạ Viễn một cách ngạc nhiên.

Mối quan hệ giữa Tạ Viễn và Hứa Cảnh Niệm không phải rất tốt sao? Tại sao lại ném trà sữa của người ta?

Nhưng rốt cuộc nam sinh cũng không tò mò quá nhiều, có một người bạn bắt đầu chủ đề của trò chơi nên đã cậu ta đã dời lực chú ý đi.

Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không biết gì cả.

Vì lúc này cậu đang chịu đủ mọi tra tấn về thân xác.

Trong suốt buổi học, Hứa Cảnh Niệm vẫn giữ nguyên tư thế quay mặt vào tường. Vì biết cậu có chứng thích ngủ nên các giáo viên chỉ biết thở dài trước tình cảnh của Hứa Cảnh Niệm và tiếp tục lên lớp.

Nhưng Tạ Viễn biết rằng Hứa Cảnh Niệm vẫn chưa ngủ.

Hứa Cảnh Niệm thở không ổn định, không đều và thậm chí có chút hỗn loạn.

Tạ Viễn nắm chặt cây bút trong tay, một tiết học nhưng anh không nghe vào cái gì cả.

Sau khi tan học, Hứa Cảnh Niệm vỗ vỗ má mình, chọc vào vai Tạ Viễn: "Có thể cho tớ ra ngoài không?"

Tạ Viễn không cử động.

Hứa Cảnh Niệm đành phải tiếp tục chọc Tạ Viễn: "Được không?"

Tạ Viễn im lặng bước sang một bên, cụp mắt xuống, mây mù dưới mắt cũng được che giấu rất tốt.

Hứa Cảnh Niệm nhỏ giọng nói cảm ơn. Hứa Cảnh Niệm rất có lễ phép.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm có lễ phép lại khiến Tạ Viễn trở nên bực bội, lễ phép, là đối với người ngoài.

Cậu cũng lễ phép với nữ sinh kia như vậy sao?

Tạ Viễn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Cảnh Niệm, sau đó im lặng đi theo Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm không phát hiện ra.

Hứa Cảnh Niệm đến phòng thiết bị bỏ hoang và bước vào phòng một cách quen thuộc. Bên trong quần của cậu đã nhớp nháp, cậu từ từ lấy thứ nhét vào hoa huyệt phía trước ra, trong quá trình này Hứa Cảnh Niệm không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng.

Tạ Viễn vừa lúc đứng ở ngoài cửa, thông qua khe hở, anh đã phát hiện ra bí mật của Hứa Cảnh Niệm

Song tính.

Tiểu huyệt vẫn còn đang chảy nước, Hứa Cảnh Niệm ngồi xổm trên mặt đất lau tiểu huyệt, sau đó lại nhét đồ vật vào bên trong, chậm rãi làm cho mình thật thoải mái, Hứa Cảnh Niệm khẽ rêи ɾỉ, giống như một chú mèo con.

Mèo con đã phát tình.

"Cậu đang làm cái gì?"

Giọng nói đột ngột truyền đến khiến Hứa Cảnh Niệm run tay, đồ vật nhét vào bên trong không có tay chống đỡ nên rơi xuống đất. Mặt đất bẩn nên thứ đó cũng trở nên bẩn thỉu.

Tạ Viễn đẩy cánh cửa đang khép hờ ra rồi bước vào.

Trên mặt Hứa Cảnh Niệm lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, bị Tạ Viễn gắt gao nhìn chằm chằm.

Không gian trong phòng thiết bị cực kỳ nhỏ, giống như phòng thay đồ trong trung tâm mua sắm, khóa cửa bị hỏng, không đóng được, chỉ có thể khép hờ.

Hứa Cảnh Niệm không mong muốn bị phát hiện ngay lần đầu tiên cậu dùng thứ này, cậu giống như một tên trộm đã bị tóm gọn, vô cùng chột dạ. Cậu run rẩy mặc quần lại, giọng nói run run, "Cậu sẽ nói cho người khác biết sao?"

Người song tính sẽ có thời gian động dục cố định, một số thì mỗi năm một lần, một số thì mỗi tháng một lần.

Một số thì không có. Song tính vốn dĩ đã làm cho người ta tự ti không dám ngẩng đầu, lại còn trùng hợp gặp phải thời kỳ động dục.

Hứa Cảnh Niệm cảm thấy mình không hề cảm thấy tự ti, cậu chỉ cảm thấy nếu bị người khác phát hiện ra bí mật của cơ thể thì sẽ rất phiền phức, có thể cậu sẽ bị nhiều người vây xem giống như con khỉ, thậm chí còn sẽ bị người khác chỉ trỏ. Làm cho người khác ghét mình, cậu thật sự không muốn.

Hứa Cảnh Niệm ngẩng đầu nhìn Tạ Viễn, vừa trải qua tìиɧ ɖu͙© nên hai mắt cậu trở nên mê ly, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn sâu vào bên trong, rất sạch sẽ, cậu cần được bảo vệ kỹ càng.

Tạ Viễn nghĩ thầm.

“Sẽ không.” Sau một lúc lâu, Tạ Viễn nói.

Hứa Cảnh Niệm mỉm cười, cảm ơn anh như những lúc được anh giảng bài như trước đây, "Cảm ơn."

Tạ Viễn không đáp lại.

Khi Hứa Cảnh Niệm đã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị rời đi, Tạ Viễn lại kéo Hứa Cảnh Niệm lại, ôm lấy cậu trong lòng ngực anh, "Bây giờ cậu, muốn đi làm gì?"

Hứa Cảnh Niệm chịu đựng run rẩy, thẹn thùng thành thật nói: "Rửa sạch, thời kỳ động dục của tớ đang tới."

Phải rửa sạch thứ rơi xuống đất, nếu dơ rồi thì không thể bỏ vào trong được nữa.

Nhưng thân thể cậu vẫn còn chưa thoải mái.

Hứa Cảnh Niệm thấy Tạ Viễn đã lâu không nói chuyện, cho rằng Tạ Viễn không biết thời kỳ động dục là gì, cho nên mím môi ngẩng đầu, thấp giọng giải thích, "Thân thể như vậy, sẽ có thời kỳ động dục. "

Tạ Viễn ừ một tiếng.

Đôi mắt thật sạch sẽ.

"Vậy tớ .... đi trước đây."

Hứa Cảnh Niệm không đợi Tạ Viễn nói chuyện, lúng túng xoay người rời đi, nhưng lại bị Tạ Viễn kéo vào lòng anh: "Đừng rửa, tôi giúp cậu."

Hai người cách rất gần trong không gian nhỏ hẹp, Hứa Cảnh Niệm có thể ngửi thấy mùi bột giặt trên người của Tạ Viễn.

Lông mi của Hứa Cảnh Niệm run lên, cậu nghi ngờ những gì tai mình đã nghe thấy.

Nhưng lúc này cậu đúng thật là đang bị Tạ Viễn ôm vào lòng.

Hứa Cảnh Niệm không biết phải nói gì trong một lúc.

Hứa Cảnh Niệm im lặng một lúc lâu khiến Tạ Viễn càng thêm bực bội, anh trực tiếp hôn lên môi Hứa Cảnh Niệm, liếʍ láp, tiến vào câu lấy lưỡi của Hứa Cảnh Niệm, làm khoang miệng của anh tràn ngập hương vị của cậu.

Thân thể của Hức Cảnh Niệm vốn đã nhạy cảm nên lúc này hoàn toàn không có lực chống đỡ.

"Không ... không được."

"Tại sao? Gậy thủ da^ʍ thì được nhưng tôi thì không sao?"

Giọng nói của Tạ Viễn đã nhuốm đầy mùi tìиɧ ɖu͙©, anh mạnh mẽ cởϊ qυầи của Hứa Cảnh Niệm, "Tôi không được, có phải người khác thì có thể được hay không?"

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, không liên quan gì đến chuyện này.

Phải thích... thích mới được.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm dần dần thậm chí đến nói chuyện cũng không thể nói rõ ràng.

---

Jenn: Mọi người nhớ vote và cmt để mình có động lực ra chương nha <3