Chương 4: Ra nước

Edit by Josel

Buổi sáng trong nhà tắm không có người, Tạ Viễn nói muốn rửa sạch cho Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm không hiểu phương diện này, nhưng cậu có chút xấu hổ túm áo khoác đồng phục học sinh của Tạ Viễn, "Qυầи ɭóŧ, cậu trả qυầи ɭóŧ lại cho tớ."

Phía dưới của Hứa Cảnh Niệm trống rỗng, không chỉ không có gậy thủ da^ʍ an ủi, mà còn không có qυầи ɭóŧ nhỏ để ma sát. Cậu bước một bước, có thể cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ xuống quần đồng phục học sinh, nếu nó theo qυầи иᏂỏ xuống dưới đất thì làm sao?

Tạ Viễn nắm chặt đồ vật trong túi của mình, hỏi Hứa Cảnh Niệm còn có thể đi được hay không, vẻ mặt lãnh đạm giống như ngày thường khi hỏi Hứa Cảnh Niệm có hiểu bài hay không vậy.

Mặt Hứa Cảnh Niệm đỏ bừng, cũng không kêu anh trả qυầи ɭóŧ lại cho cậu nữa, chỉ tự mình lảo đảo đi vào nhà vệ sinh. Hứa Cảnh Niệm vốn đã ngượng ngùng lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tạ Viễn, kết quả cơ thể dâʍ đãиɠ này của cậu lại ra nước, làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cũng chảy ra theo, chảy xuống đùi cậu, trơn tuột, đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạ Viễn.

Xấu hổ chết đi được.

Hứa Cảnh Niệm bước nhanh hơn, nhưng trong giây tiếp theo anh đã bị Tạ Viễn ôm vào lòng ngực, Hứa Cảnh Niệm giấu mặt vào ngực Tạ Viễn, đưa tay kéo áo khoác đồng phục lên che đầu mình.

Chỉ cần Tạ Viễn không nói, sẽ không có ai biết người Tạ Viễn đang ôm là ai.

"Xấu hổ sao?"

Hứa Cảnh Niệm không nói lời nào.

"Không để ý đến tôi sao?"

Hứa Cảnh Niệm vẫn không nói lời nào.

Có rất ít người trong khuôn viên trường trong giờ học, đường đến nhà tắm cũng chẳng có một bóng người. Tạ Viễn hiếm khi trêu đùa Hứa Cảnh Niệm, "Ồ, chào cậu."

Tạ Viễn chào hỏi với không khí, nhưng Hứa Cảnh Niệm không biết, cậu sợ tới mức chết khϊếp, cọ tới cọ lua trong ngực Tạ Viễn, còn không quên túm chặt lấy áo khoác đồng phục học sinh của mình.

Làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ, ý cười trong mắt Tạ Viễn càng ngày càng rõ ràng, anh cố ý xoay người lại: "Không nói chuyện, vậy chắc là không muốn rửa sạch, thế trở về thôi."

Hứa Cảnh Niệm nắm chặt quần áo của Tạ Viễn, dường như cảm thấy Tạ Viễn rẽ vào một góc, không vào nhà vệ sinh thì sẽ đi đâu? Cậu bây giờ... chắc chắn không thể đến lớp.

Hơn nữa nếu không rửa, lỡ có thai thì làm sao bây giờ?

Hứa Cảnh Niệm nghĩ đến cảnh học trên lớp với cái bụng bự, cậu chỉ muốn rũ bỏ ý định này ngay lập tức.

Không... không thể như vậy, bản thân cậu vẫn là một mầm non của tổ quốc, làm sao có thể lai tạo ra thêm một mầm non nữa đây.

"Muốn... muốn rửa sạch. Nơi đó dính dính, rất khó chịu."

Hứa Cảnh Niệm cũng thăm dò một chút, liếc mắt nhìn Tạ Viễn, do đó cậu cũng nhìn thấy tòa nhà ký túc xá trước mặt, đối diện ký túc xá là nhà vệ sinh.

"Không phải chuyển đường rồi sao? Tại sao vẫn đi đến nhà vệ sinh? Có hai con đường để đến nhà vệ sinh sao?"

Tạ Viễn bật cười, "Tôi xoay người 360 độ, đồ ngốc."

Hứa Cảnh Niệm: "..."

Cậu lại vùi mặt vào trong lòng của Tạ Viễn, hơn nữa còn quyết định sau này sẽ không để ý đến Tạ Viễn nữa.

――

Nhà tắm chia thành từng gian, có rèm che. Sau khi Tạ Viễn đặt Hứa Cảnh Niệm xuống, anh điều chỉnh nhiệt độ của nước, còn kêu cậu cởϊ qυầи áo ra.

Hứa Cảnh Niệm vẫn không cởi ra, cậu nắm chặt lấy khóa kéo của đồng phục học sinh của mình, không biết mặt mình là do nhiệt của nước nóng làm đỏ hay là do thẹn thùng mà đỏ.

Hứa Cảnh Niệm đặc biệt dễ đỏ mặt và thẹn thùng, nhưng cậu cũng đặt biệt thành thật.

Tạ Viễn đưa tay cởi ra cho cậu. Trên cơ thể cậu loang lổ những dấu hôn, cậu nhỏ cũng hơi ngẩng đầu, có xu hướng cương cứng. Tiểu huyệt nữ tính cũng sưng lên, trên đùi cũng có chất lỏng đã khô lại. Nhưng mà,

"Tại sao vẫn còn đang chảy nước?"

Tạ Viễn hơi nhướng mày, đè Hứa Cảnh Niệm vào trong lòng mình, trầm giọng hỏi: "Không thỏa mãn?"

Vừa dứt lời, cậu nhỏ của Hứa Cảnh Niệm cũng đã ngẩng cao đầu, cậu không có cách nào che giấu phản ứng của cơ thể, nên đành đỏ mặt và nói nhỏ để tự bào chữa cho mình: "Tớ là người song tính, tớ còn đang động dục..."

Lời cuối cùng của Hứa Cảnh Niệm còn chưa nói xong, bởi vì Tạ Viễn lại đặt tay lên tiểu huyệt của anh, không biết anh đã chạm vào đâu, cảm giác tê dại xẹt qua não cậu, cả người mềm nhũn, giống như đồ yếu đuối dựa vào lòng ngực của Tạ Viễn.

"Cứ ra hết nước đi, tôi rửa sạch cho cậu."

"Ra... ra hết không được. Cậu phải dùng... dùng cái đó mới được."

“Cái nào?” Tạ Viễn cười một tiếng.

“Không… không nói.” Hứa Cảnh Niệm nói rất có cốt khí, cậu… cậu có thể nhịn lại được.