Chương 9: Khó coi

Edit by Josel

Tạ Viễn mặc quần áo cho Hứa Cảnh Niệm đang rẫu rĩ, "Sao lại khóc, tôi làm cậu đau sao?"

Mũi Hứa Cảnh Niệm lại chua xót, cả người nằm liệt trên người Tạ Viễn, dụi đầu vào vai Tạ Viễn, cậu lắc đầu, kiên cường nói: "Tớ không khóc."

"Không khóc sao? Đều nghe được giọng mũi cả rồi."

Tạ Viễn đặt Hứa Cảnh Niệm lên bàn bên cạnh, anh cao hơn Hứa Cảnh Niệm rất nhiều, Hứa Cảnh Niệm ngồi trên bàn khó khăn lắm mới nhìn thẳng vào Tạ Viễn.

“Hốc mắt cũng đỏ lên rồi.” Tạ Viễn sờ lên khóe mắt Hứa Cảnh Niệm, rồi đưa ngón trỏ ướt đẫm nước mắt vào miệng, “Mặn, đang khó chịu sao.”

Giọng nói của Tạ Viễn rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm lúc trước, khóe mắt Hứa Cảnh Niệm ngấn lệ.

"Là sướиɠ, tớ là đồ dâʍ đãиɠ."

Hứa Cảnh Niệm cúi đầu lung tung xoa mắt, tự sa ngã nói. Trong lúc hoảng hốt cậu lại nghe được tiếng cười của Tạ Viễn, quả thực khó chịu muốn chết rồi.

Tạ Viễn đang cười nhạo cậu, Tạ Viễn thao cậu rồi sau đó còn cười nhạo cậu là đồ dâʍ đãиɠ.

Nhưng trong giây tiếp theo, Hứa Cảnh Niệm lại sững sờ, cậu nghe Tạ Viễn nói: "Đồ dâʍ đãиɠ sẽ không khóc, Tiểu Niệm sẽ khóc."

Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, hít hít cái mũi không có nước mũi. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Tạ Viễn gọi mình như vậy, Hứa Cảnh Niệm hơi nhướng mắt nhìn Tạ Viễn.

Tạ Viễn vẫn là Tạ Viễn quạnh quẽ kia, nhưng ánh mắt không có vẻ gì là lạnh lùng, cậu nhìn thấy mình trong mắt Tạ Viễn, hiện tại hẳn là cậu đặc biệt xấu xí. Con trai không thể khóc, con trai thích khóc sẽ rất xấu.

Hứa Cảnh Niệm cho rằng mình thật xấu xí cúi người ôm lấy Tạ Viễn, toàn bộ điểm chống đỡ của thân thể đều ở trên người Tạ Viễn, khiến cho Tạ Viễn phải đỡ lấy cậu.

Hứa Cảnh Niệm phẫn uất nghĩ.

Khuôn mặt của Hứa Cảnh Niệm đặt giữa vai của Tạ Viễn, không cho Tạ Viễn nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của cậu, "Chúng ta như vậy, được tính là quan hệ gì?"

Khi Hứa Cảnh Niệm nói chuyện lại còn nồng đậm giọng mũi.

Tạ Viễn đứng vững vàng lại, vòng Hứa Cảnh Niệm ở trong ngực anh, "Cậu muốn có quan hệ gì với tôi?"

Tạ Viễn lại đá vấn đề lại cho Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm có chút nản lòng, giọng mũi vẫn nặng nề, "Vậy tớ muốn có quan hệ gì với cậu đều được sao?"

Hừ, cậu muốn chính là quan hệ yêu đương!

Tạ Viễn im lặng.

Hứa Cảnh Niệm muốn có quan hệ gì với anh? Thà dùng gậy thủ da^ʍ còn hơn nghĩ đến anh. Tạ Viễn mím môi, siết chặt cây gậy thủ da^ʍ tịch thu được trong túi, rũ xuống đôi mắt tối tăm không rõ. Lần đầu tiên của Hứa Cảnh Niệm thậm chí còn là do anh cưỡng bức cậu.

Anh không muốn.

Nhưng mà, Tạ Viễn nhìn vào cái ót ngoan ngoãn của Hứa Cảnh Niệm.

Cậu bây giờ đã nguyện ý ở trong lòng ngực của anh.

Tạ Viễn thả lỏng tay đang nắm chặt túi, sau một lúc mới trầm giọng nói: "Không được."

Họ chỉ có thể là một mối quan hệ có thể mãi mãi bên nhau, chỉ có thể là thế. Vì vậy, anh sẽ không cho phép Hứa Cảnh Niệm nói ra các mối quan hệ khác. Anh không muốn 99%, cái anh muốn là 100%. Nếu không được thì anh có thể đợi. Nếu anh không thể đợi được nữa, anh sẽ nhốt Hứa Cảnh Niệm lại, làm cho trong mắt cậu chỉ có một mình anh.

Tạ Viễn ỷ vào lúc này Hứa Cảnh Niệm không nhìn thấy mặt anh, đôi mắt của anh không hề che giấu đi du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình.

Hứa Cảnh Niệm mới vui vẻ được một hồi lại rất nhanh đã biến mất, “Không phải cậu đã nói như thế sao, Tạ Viễn, cậu là đồ lừa đảo.” Giọng nói của Hứa Cảnh Niệm chứa đầy tủi thân, cậu không nhịn được cắn vào vai Tạ Viễn, nhưng cắn vào lại luyến tiếc, đành phải gặm một chút, để lại một vết nước bọt hình dấu răng làm bằng chứng cho sự không vui của mình.

Tạ Viễn thích thú với hành vi dựa dẫm hoàn toàn vào mình của Hứa Cảnh Niệm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ngứa, vai bị cắn giống như bị mèo con cào qua, mèo con rất tức giận và muốn rời khỏi vòng tay của anh. Nhưng Hứa Cảnh Niệm không thể rời khỏi cái ôm của Tạ Viễn, “Tớ muốn vào lớp.” Hứa Cảnh Niệm rũ mắt nói.

"Rửa sạch trước đã."

“Không cần cậu rửa sạch.” Cậu là một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, búp bê tìиɧ ɖu͙© không xứng được đối xử dịu dàng.

Nhưng Tạ Viễn cũng rất nhẹ nhàng với con búp bê tìиɧ ɖu͙© của mình, cậu lại bị Tạ Viễn đem đi vệ sinh sạch sẽ.

Tiểu huyệt của cậu bị thao rất tàn nhẫn, ngày hôm qua cộng thêm hôm nay, bên trong sưng đỏ rất nhiều, vừa sờ một xíu đã đau.

Vì vậy động tác của Tạ Viễn rất nhẹ, chất lỏng bên trong cũng từ từ chảy ra. Cảm giác bị chặn lại lập tức biến mất, Hứa Cảnh Niệm có chút buồn bã mất mát, đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạ Viễn, đã biến mất rồi.

Tiểu huyệt được rửa sạch sẽ nên rất sảng khoái, môi âʍ ɦộ sưng đỏ cũng được bôi thuốc.

Hứa Cảnh Niệm nhìn Tạ Viễn đang ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy rất khó chịu.

Tạ Viễn dịu dàng như vậy, nhưng lại xem cậu như búp bê tìиɧ ɖu͙©. Nhận ra rằng mình là một con búp bê tìиɧ ɖu͙© nên tâm tình của Hứa Cảnh Niệm giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, ngay lập tức rơi xuống đáy, cả người đều rầu rĩ hẳn ra. Tạ Viễn nhíu mày, giả vờ muốn cởϊ qυầи của Hứa Cảnh Niệm, "Đau sao?"

Hứa Cảnh Niệm lùi lại, tự mình kéo màn ra đi ra ngoài, bỏ lại Tạ Viễn ở phía sau.

Sau khi Hứa Cảnh Niệm trở lại lớp học liền tra Baidu "Liệu khách hàng có yêu những con búp bê tìиɧ ɖu͙© của họ không?"

Hứa Cảnh Niệm trộm Tạ Viễn tra cứu, cả người co rút lại thành một quả bóng, lén lút, Tạ Viễn ở bên cạnh không khỏi nhắc nhở: "Tiết học sắp bắt đầu rồi."

Hứa Cảnh Niệm đang ở trong một tình huống căng thẳng và kí©h thí©ɧ, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Khi Tạ Viễn giật điện thoại làm rớt xuống đùi, cậu sững sờ.

"Tạ Viễn?"

“Ừ.” Tạ Viễn bực bội nói, “Xem cái gì mà lại chuyên chú như vậy?”

Tạ Viễn nhìn thoáng qua điện thoại di động đang được Hứa Cảnh Niệm che kín, không biết anh nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên khó coi.

"Đưa điện thoại cho tôi."

Tạ Viễn đưa tay ra.

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, chậm rãi tiến vào trong, siết chặt điện thoại.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm đang chột dạ, vừa tiến vào trong thì điện thoại rơi xuống đất, âm thanh rõ ràng vang lên, nữ sinh phía trước quay đầu lại, "Rớt cái gì thế?"

"Không..." Hứa Cảnh Niệm còn chưa nói xong, nữ sinh đó đã cúi xuống.

Hứa Cảnh Niệm vội vàng muốn dùng chân giẫm lên điện thoại, nhưng cậu đã nghe thấy một tiếng "Ôi đệch".

Nữ sinh ngẩng đầu, sắc mặt đỏ bừng, "Nhóc con, đúng là không thể trong mặt mà bắt hình dong mà!"

Khuôn mặt của Hứa Cảnh Niệm đỏ lên khi nghe cô ấy nói vậy, cậu cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động đang sáng trưng.

Không có dòng chữ nào trên màn hình, là hình ảnh một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, tình cờ lại là một người đàn ông, mặc quần sịp, phía dưới phồng lên một khối.

Cay đôi mắt, Hứa Cảnh Niệm không muốn xem lại lần thứ hai.

Nhưng mà,

Hứa Cảnh Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt Tạ Viễn rất khó coi.