Chương 1

Tiếng chuông tan học vang lên xuyên qua màn đêm u ám, bầu không khí yên tĩnh lập tức sôi sục, giáo viên cũng rời khỏi phòng học.

Các học sinh cũng nhanh chóng lao ra khỏi trường học, chỉ trong vòng mười phút, một ngôi trường rộng lớn đã không còn mấy mống người, chỉ còn lại một số học sinh đang trực nhật.

Kiều Tiểu Ngư chậm rãi thu dọn cặp sách, kéo khóa rồi ôm vào người, sau đó gấp bài kiểm tra vừa phát trong tiết học trước cầm trên tay.

Sau khi đi ra khỏi phòng học, hai mắt của Ngô Chiêu vốn đã chờ đợi rất lâu ở hành lang đột nhiên sáng lên, thân thể vốn đang xiêu xiêu vẹo dựa vào tường đột nhiên đứng thẳng dậy.

Hắn nhanh chóng bước tới với nét mặt tươi cười hăng hái.

"Tiểu Ngư."

Từ lúc tan trường cho đến bây giờ, Ngô Chiêu đều nhìn Kiều Tiểu Ngư ngồi trên ghế qua một ô cửa sổ, nhưng cậu lại không để ý đến hắn, hắn cũng không có một chút phàn nàn oán hận nào.

Hắn rất tự nhiên cầm cặp sách trong tay Kiều Tiểu Ngư lên, sau đó quàng qua vai, từ trong túi móc ra một túi quả đông lạnh rồi mở ra, giọng điệu đầy lấy lòng đưa cho Kiều Tiểu Ngư.

"Hôm nay chỉ có vị nho. Nếu cậu không thích, trên đường về tôi sẽ mua cho cậu vị khác."

Kiều Tiểu Ngư không nhìn hắn, cậu cầm lấy, im lặng ngậm trong miệng.

Quả đông lạnh thấm đẫm vị nho, vị chua ngọt mát dịu làm tiêu tan phần nào cái nóng của buổi tối, cũng làm dịu đi phần nào khuôn mặt u ám của Kiều Tiểu Ngư.

Cậu cụp mắt xuống, hàng mi vừa đen và dài, trông giống một con búp bê xinh đẹp, tròng mắt của cậu trắng đen rõ ràng vừa có vẻ vô tội lại vừa có vẻ trong sáng, hai má hồng hồng hơi phồng lên trông rất đáng yêu, ai nhìn cũng muốn nhéo một cái.

Thấy cậu không nói chuyện, cũng không tức giận, Ngô Chiêu mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt của hắn rơi trên người cậu muốn dứt cũng dứt không ra.

Tầm mắt si mê mãnh liệt không thể bỏ qua, nhưng Kiều Tiểu Ngư lại như không nhìn thấy đi về phía cầu thang.

Ngô Chiêu theo sát cậu, một tay ôm lấy vai, kiềm chế xoa xoa xương bả vai gầy gò của cậu.

Lúc xuống cầu thang không có người theo dõi, đột nhiên Ngô Chiêu ôm lấy cậu, cúi người liếʍ mυ"ŧ đôi môi của cậu, giống như một người nghiện đang phát bệnh khó nhịn cầu xin.

"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cho tôi hôn một cái, tôi chỉ hôn nhẹ thôi."

Đôi môi mềm mại thoang thoảng mùi thơm của trái nho, giống như một loại độc dược nhàn nhạt nào đó, xâm nhập vào tâm trí của Ngô Chiêu, khống chế hắn khiến hắn phát điên, hắn vội vàng mυ"ŧ lấy đôi môi của Kiều Tiểu Ngư, đầu lưỡi cũng tiến vào trong.

Kiều Tiểu Vũ bị hắn đẩy tới góc cầu thang, cậu cau mày phiền chán nhưng cũng không từ chối.

Ngô Chiêu thích cậu.

Trên thực tế, có rất nhiều người trong trường thích Kiều Tiểu Ngư bởi vì cậu có ngoại hình xinh đẹp, cả nam lẫn nữ đều thích, tuổi nhỏ cũng không giấu nổi bộ dạng xinh đẹp xuất sắc trong tương lai.

Vì vậy, so với con gái thì con trai lại thích cậu nhiều hơn, trong đó thể hiện rõ ràng nhất chính là Ngô Chiêu.

Ngô Chiêu cùng khối nhưng lại khác lớp với cậu, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, dường như đã bị cậu câu mất linh hồn nhỏ bé, cam nguyện vây quanh cậu như một con chó Nhật, tùy ý để cậu sử dụng.

Nhà hắn rất giàu có, cũng có chút hung ác, từ khi có hắn đi theo Kiều Tiểu Ngư, sẽ không có ai dám ra mặt làm phiền cậu nữa.

Kiều Tiểu Ngư cho rằng hắn rất hữu dụng cho nên ngầm đồng ý để hắn thân cận.

Nhưng Ngô Chiêu có chứa du͙© vọиɠ thần phục, vì thế có khi không thể không cho hắn một chút ngon ngọt, mới có thể chắc chắn hắn sẽ là con chó trung thành của cậu.

Ví dụ như một nụ cười hay một nụ hôn.

Ngô Chiêu hôn cậu thật sự rất hung dữ, nước bọt nóng hầm hập theo miệng lưỡi quấn lấy nhau mà tràn ra.

Khi giọt nước rơi xuống xương quai xanh của cậu, Kiều Tiểu Ngư run lên như bị bỏng.

Cậu co ngón chân lại thật chặt, phần bụng dưới căng cứng, chiếc qυầи ɭóŧ trong quần đồng phục học sinh dần dần bị phần thịt mềm và ẩm ướt dính chặt lại, giống như ngày mưa không bao giờ tạnh.

Mùi hôi thối buồn nôn.

Cậu dùng sức đẩy Ngô Chiêu ra, vẻ mặt căng cứng, chỉ có đôi môi là vẫn đỏ bừng.

Có học sinh trực nhật đi ngang qua vui vẻ cõng cặp sách trên lưng nhảy xuống một bậc thang, thấy bọn họ liền lén lút liếc nhìn một cái, sau đó vội vàng quay đầu đi, không dám chọc tức bọn họ.

Hô hấp của Ngô Chiêu vẫn còn có chút hỗn loạn, hắn nhìn thẳng vào Kiều Tiểu Ngư, đôi lông mày tuấn tú sâu thẳm tràn ngập hơi thở bất mãn.

Nhưng sau đó hắn lại nắm chặt bàn tay, cố gắng ổn định lại hô hấp, sau khi bình tĩnh lại, hắn nắm lấy tay của Kiều Tiểu Ngư, dịu dàng mỉm cười.

"Tiểu Ngư, chúng ta đi thôi."

Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, trong lúc Ngô Chiêu chuẩn bị đưa cậu về nhà, Kiều Tiểu Ngư đã lắc đầu.

"Tôi đang muốn đi đến bể bơi một chuyến."

Ánh mắt của Ngô Chiêu rơi xuống tờ giấy kiểm tra trong tay, tờ giấy mỏng manh này đã có chút nhăn nheo, con số 62 màu đỏ tươi giống như một vết máu sắc bén.

Hắn nói: “Vậy tôi sẽ đợi cậu ở lối vào của bể bơi.”

Ba của Kiều Tiểu Ngư là Kiều Thạch, ông là một huấn luyện viên bể bơi của trường, gần như dành cả ngày ở nơi này, khi Kiều Tiểu Ngư muốn tìm bố mẹ thì không thể không đến bể bơi để tìm ông.

Bể bơi nằm ở nơi sâu nhất của trường, chỉ dành cho đội bơi lội của trường được sử dụng, những học sinh khác không được phép vào, tuy nhiên bể bơi này là do ba của Ngô Chiêu đầu tư, chỉ cần hắn muốn vào, không ai dám ngăn hắn lại.

Nhưng Kiều Tiểu Ngư lại cực kỳ không muốn Ngô Chiêu đi vào cùng cậu.

Ngô Chiêu không biết tại sao, nhưng hắn lại không muốn chọc giận Kiều Tiểu Ngư.

Vì thế hắn chỉ dừng lại ở cửa bể bơi, chăm chú chờ đợi Kiều Tiểu Ngư đi ra.