Chương 1 + 2

1.

Nói ra thật xấu hổ, ta vốn là công chúa đương triều.

Cẩu hoàng đế không thích nương ta, lại càng không thích ta.

Nương ta suốt ngày điên điên khùng khùng, cuối cùng đập đầu vào cột trụ mà ch/ế/t.

Vào đêm đông bị đông lạnh đến thần trí không rõ, mặc trên người bộ quần áo rách nát, ta cũng nghĩ tới không bằng cứ làm theo nương, tự kết thúc đời mình, vậy là xong.

Nhưng cách đó quá đau, cũng quá uất ức, thật sự không phải là lựa chọn tốt.

Năm cập kê ấy, Cẩu hoàng đế đột nhiên nhớ tới lãnh cung còn có một công chúa chưa ch//ết, kích động chạy tới ban cho ta một phong hào.

“Bỏ lệnh cấm túc trong lãnh cung, ban hào là ‘Khí’ (*) quốc sư cảm thấy thế nào?

“Rất tốt.”

(*) Nguyên văn là “弃 (qì)” : nghĩa là vứt bỏ, bị bỏ rơi, giản thể của chữ 棄 (Khí) cho nên ở đây ý là “vị công chúa bị vứt bỏ”).

“Tạ phụ hoàng ban hiệu, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Ta quỳ rạp trên mặt đất dập đầu hô vang dội, Cẩu hoàng đế cười ha ha, thưởng cho ta bộ quần áo mùa đông để chống lạnh.

Trong cung thêm ta nữa tổng cộng có sáu vị công chúa, bởi vì phong hào hoang đường này, ta trở thành thất công chúa trong miệng mọi người.

2.

Cẩu hoàng đế thi hành bạo chính, vận mệnh quốc gia bị chà đạp đến rối loạn một đống.

“Trẫm muốn dùng người sống tế thiên.”

Có đại thần đầu óc thanh tỉnh đứng ra phản bác, bị chém đầu ngay tại chỗ, máu bắn tung tóe ngay trên đại điện.

Ta bị thị vệ từ lãnh cung xách ra, nhét một tay vào trong đám người, rất giống gà rừng một thân tro tàn, bị nhét vào trong đám thiên nga.

Ta ngước mắt quan sát, chung quanh tất cả đều là nữ tử tuổi tác kém ta không nhiều lắm, sắc mặt tái nhợt, có người thậm chí run đến sắp quỵ xuống đất.

Ta nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo của cô nương áo xanh bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ, đây là đang làm gì vậy?”

Người nọ quét mắt nhìn ta một cái, mặt lộ vẻ ghét bỏ, nhéo mũi dựa sát vào bên cạnh, quái thanh quái khí:

“Chọn người để được cho ‘ăn no uống say’, sống tốt hơn.”

(吃香喝辣: nghĩa gốc “ăn ngon uống cay” mang hướng tích cực, nhưng trong hoàn cảnh này vị cô nương kia đang lừa bịp nữ chính, không có thiện ý).

Ta ngượng ngùng thu tay lại, nhịn sự khó xử xuống, cúi đầu thấp hơn một chút, lại len lén ưỡn lưng thẳng hơn một chút.

Ta yên lặng chờ mong mình có thể được chọn trúng, hướng tới những ngày tháng tốt đẹp bên ngoài lãnh cung.

Đang lúc ta ngây người, một vệt tuyết trắng đứng ở trước mặt ta.

Một bàn tay thon dài vươn tới trước mặt tôi, nắm cằm ta.

Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu, hai mắt mở to kinh ngạc.

Người trước mặt thân dài ngọc lập*, trên mặt như l*иg một tầng sương mù, mặc cho người ta dụi mắt như thế nào cũng không thấy rõ chân dung.

(*Thân dài ngọc lập - 长身玉立: chỉ người có dáng người thon thả, màu da trắng nõn, khi đứng nhìn giống như một viên ngọc đang đứng trước mặt.)

“Nàng ấy.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu ta, một chữ quyết định vận mệnh của tôi.

“Toàn bộ do quốc sư định đoạt.”

Thì ra đây chính là quốc sư.

Cẩu hoàng đế ngồi phịch ở trước điện, trong mắt có chút hứng thú kèm sự mệt mỏi rã rời:

“Chỉ cần một người?”

“Một người là đủ rồi.”

Tay của ta bất giác nắm thật chặt góc áo quốc sư buông xuống trước mắt, dơ bẩn trên tay toàn bộ ấn lên đoạn tuyết trắng kia.

Ngay sau đó, chiếc tơ lụa nắm chặt trong tay như dòng nước từ kẽ tay ta trượt ra ngoài, thoáng chốc không nhiễm một hạt bụi.