Chương 4: Bằng hữu

Edit: Sương Tức

Hạ Tranh không có bất luận lý do gì để cự tuyệt, hắn thèm tay nghề Hứa Trì Quy đã không phải ngày một ngày hai.

Kỳ thật hắn rất kén ăn, lần trước mỗi bữa phải ăn cơm hộp là bất đắc dĩ, hiện tại công tác đi vào quỹ đạo, hắn không nghĩ lại đυ.ng vào chúng.

Trước khi gặp được Hứa Trì Quy, Hạ Tranh rất thích cơm Hạ gia gia làm, bất quá bây giờ trên ông đã có tên Hứa Trì Quy.

Hạ Tranh ăn thật sự chuyên tâm, một ngụm tiếp một ngụm dừng không được, không chú ý tới Hứa Trì Quy đã ăn xong rồi, ánh mắt thường thường dừng ở trên người hắn.

Xem Hạ Tranh ăn đến ngon như vậy, Hứa Trì Quy trong lòng đặc biệt thỏa mãn, hai chân lơ lửng không chạm đất lắc qua lắc lại.

Nhiều ngày như vậy, y rốt cuộc ở thời điểm ăn cơm đợi được Hạ Tranh trở về, đồ ăn đã không cần để qua đêm rồi đem đi bỏ.

Hứa Trì Quy thật sự rất muốn mỗi ngày cùng Hạ Tranh ăn cơm, y nhịn không được bắt đầu vọng tưởng xa vời.

Nếu y mở miệng, Hạ Tranh sẽ đáp ứng chứ?

Hứa Trì Quy hàng năm sống một mình, hiếm khi cùng người khác giáp mặt giao lưu, đã sớm mất đi năng lực chủ động biểu đạt ý nghĩ của mình, chỉ một câu đơn giản, nhưng thẳng đến lúc Hạ Tranh ăn xong cũng chưa thể nói ra.

Hạ Tranh buông chiếc đũa, giương mắt liền thấy Hứa Trì Quy khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó, cúi đầu nhìn lướt qua trên bàn, nháy mắt đã hiểu, “Cậu yên tâm, chén bát giao cho tôi.”

“Không phải……” Hứa Trì Quy sốt ruột giải thích, “Em, em không phải muốn nói cái này.”

“Muốn nói cái gì liền nói, nhìn cậu rất khó xử.” Hạ Tranh có chút buồn cười.

Hứa Trì Quy cắn cắn môi dưới, hít sâu đề ra một cổ khí, cuối cùng có dũng khí nói ra: “Về sau…… Về sau có thể hay không cùng nhau ăn cơm?”

Hạ Tranh ngẩn người, hắn không nghĩ tới, làm Hứa Trì Quy khó xử như vậy chính là những lời này.

Phòng khách chỉ có hai người bọn họ, bóng đèn trên đỉnh đầu mở lên, Hứa Trì Quy ngồi ở dưới ánh đèn vàng ấm áp, thấp thỏm lại chờ mong mà nhìn hắn.

Rõ ràng là đang ngồi ở ánh sáng, thân lại như là trong bóng tối, thoạt nhìn rất cô đơn.

Vừa rồi khi mới vào nhà nhìn thấy hành động kỳ quái của y, tựa hồ tại một khắc này đã có lý do.

Hạ Tranh có chút do dự, hai tháng sau, hắn buộc phải rời khỏi đây. Nếu hiện tại đáp ứng Hứa Trì Quy, vậy sau khi hắn rời đi, Hứa Trì Quy đã quen có bạn bên cạnh, lại một lần nữa trở về với cô độc sao? Như vậy không khỏi càng tàn nhẫn hơn.

Hạ Tranh trong lòng có đáp án, nhưng đối diện với đôi mắt của Hứa Trì Quy đôi mắt, đột nhiên lại không mở miệng được.

Hạ Tranh trầm mặc đã cho Hứa Trì Quy đáp án.

“Em, em nói giỡn, anh đừng quan tâm em.”

Hứa Trì Quy đột nhiên đứng dậy, cúi đầu luống cuống tay chân mà thu dọn chén đũa, nhà ăn an tĩnh vang lên âm thanh chén đũa va chạm.

Hạ Tranh đi theo đứng lên, vươn tay đè lại động tác Hứa Trì Quy, cánh tay y dưới lòng bàn tay hắn rất nhỏ, còn ẩn ẩn phát run.

“Nói giỡn?” Hứa Trì Quy cúi đầu không để ý tới hắn, Hạ Tranh chỉ có thể xoay người lại tìm mặt y, đem y ngước lên nhìn mình, một đôi phiếm hồng, đối diện với đôi mắt mang theo sự thương tâm không rõ ràng ấy, hắn hoàn toàn nhận thua nói: “Làm sao bây giờ, tôi tưởng thật.”

Mười năm qua, Hứa Trì Quy chưa bao giờ chờ mong ngày mai như thế.

Thế giới của Hứa Trì Quy chỉ có lớn như vậy, ban ngày không thú vị, ban đêm lại mất ngủ, sinh hoạt giống một bãi nước lặng yên, trừ bỏ nghĩ đến Hạ Tranh cùng viết mới có thể cảm nhận được một tia lạc thú.

Nhưng mà ở sau hôm nay, Hứa Trì Quy sinh hoạt có hi vọng mới.

Đêm đó y gõ chữ đến 3 giờ sáng, thức tới lúc này tuy rằng không có buồn ngủ gì, nhưng đại não phải căng cứng làm việc mấy giờ, vẫn là cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng Hứa Trì Quy hôm nay lại dị thường hưng phấn, một chút đều không cảm thấy mệt, thậm chí còn cố ý download một cái phần mềm nấu cơm, cẩn thận tính toán giữa trưa sẽ làm cho Hạ Tranh cái món gì ngon. Hứa Trì Quy dường như thuộc lòng những thứ mà Hạ Tranh ăn kiêng hay vị mà hắn thích, cho nên không cần lo lắng sẽ làm sai.

Cứ như vậy nhìn nhìn, nghĩ nghĩ, trời liền sáng.

Hứa Trì Quy một đêm không ngủ, tinh thần lại không tồi, y rửa mặt xong đi ra ngoài, phát hiện Hạ Tranh còn đang ngủ, tay chân nhẹ nhàng mở tủ lạnh ra, nhìn xem còn cái gì còn dư, nguyên liệu nấu ăn thiếu sẽ lên mạng mua, giao hàng tận nhà.

Nhìn đến shipper nhận, Hứa Trì Quy click mở danh sách tin tức, dặn hắn tới rồi không cần gõ cửa, trực tiếp đem đồ ăn đặt ở cửa là được.

Hứa Trì Quy vẫn luôn như vậy, y phi thường cảm tạ sinh hoạt nhanh và tiện như hiện tại, không cần ra cửa, không cần phải cùng người khác giao lưu, là có thể thực hiện nhu cầu sinh hoạt cơ bản, rốt cuộc đây là phương thức duy nhất làm y thoải mái.

Hứa Trì Quy vốn đang muốn chờ Hạ Tranh cùng nhau ăn bữa sáng, nhưng vẫn chờ đến 10 giờ sáng, người cũng chưa ra tới. Hứa Trì Quy đau lòng hỏng rồi, Hạ Tranh ngủ lâu như vậy, trong khoảng thời gian này khẳng định rất rất vất vả, so mới thời điểm mới đến gầy thật nhiều.

Hứa Trì Quy âm thầm định một mục tiêu: y muốn làm Hạ Tranh trước khi đi tăng lên mười cân.

Hứa Trì Quy lâm thời quyết định sửa đổi thực đơn, giữa trưa sẽ không ăn món gì chay, toàn thịt đi.

Tới gần buổi trưa, Hạ Tranh bị chuông điện thoại đánh thức.

Người gọi điện là Bành Vũ - bạn nối khố (bạn chơi từ nhỏ) với Hạ Tranh, từ tiểu học đến cao trung đều học cùng một ban. Tuy rằng này mười năm không thường xuyên liên hệ, nhưng quan hệ còn đó, tìm được phòng này Hứa Trì Quy cho thuê vẫn là nhờ hắn hỗ trợ tìm.

Hạ Tranh cao trung có mấy cái bằng hữu quan hệ tốt, bọn họ có một nhóm nhỏ, tên nhóm đặc biệt trung nhị —— tứ đại thiếu gia Dung Thành.

Biết Hạ Tranh phải về ngốc tại Dung Thành mấy tháng, Bành Vũ liền ở lúc hắn chưa về Dung Thành ở trong nhóm ồn ào nói phải hảo hảo tụ tập một phen, tiếc là lúc trước Hạ Tranh thật sự không có thời gian.

Hạ Tranh mới vừa nhẹ nhàng một chút, Bành Vũ liền tới cửa đòi nợ, hắn tự nhiên sẽ không chậm, đáp ứng đêm nay ra uống rượu.

Khó có thể được ngủ một giấc no đến như vậy, Hạ Tranh cả người thông thuận, vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, nhìn thân ảnh Hứa Trì Quy ở trong phòng bếp bận rộn, hắn tò mò mà thò lại gần, ý đồ hỗ trợ.

Hắn thiếu chút nữa làm vỡ một cái chén, liên tiếp làm một loạt động tác nguy hiểm, bị Hứa Trì Quy lễ phép đuổi ra phòng bếp.

Chờ đồ ăn toàn bộ bưng lên bàn, Hạ Tranh ngẩn người: “Tất cả đều là thịt?”

“Ân,” Hứa Trì Quy giúp hắn bới một chén cơm đầy, " Anh nhìn rất gầy, muốn ăn nhiều thịt một chút.”

“Tôi gầy?” Hạ Tranh phát ra nghi vấn.

Hứa Trì Quy khẳng định gật đầu, có thể là nguyện vọng vỗ béo Hạ Tranh quá mức mãnh liệt, thế nhưng có lá gan chủ động gắp cho hắn một cái móng heo kho tàu, ngoài miệng còn thúc giục: “Nhanh ăn đi.”

Coi như là gầy đi, bất quá xem tư thái này của Hứa Trì Quy, phảng phất về sau trên bàn cơm sẽ không còn được gặp lại bóng dáng rau dưa.

Hạ Tranh cùng y giảng đạo lý: “Không có rau không thể được, dinh dưỡng cân đối mới khỏe mạnh.”

Hứa Trì Quy ngẫm lại, thấy rất đúng, đồng ý về sau thêm một dĩa rau dưa.

Cơm nước xong, Hạ Tranh cùng Hứa Trì Quy thương lượng, muốn trả cho y phí sinh hoạt, nhưng Hứa Trì Quy vừa nghe liền không cao hứng.

Hứa Trì Quy không vui đều rất thật cẩn thận, nhìn qua không có khác bao nhiêu với bình thường, chỉ là không nói lời nào, cũng không muốn nhìn ngươi.

Hạ Tranh mang theo ý cười nói: “Như thế nào, còn muốn làm đầu bếp miễn phí?”

Hứa Trì Quy gật đầu.

“Chính là tôi lại không muốn vậy,” Hạ Tranh nói, “Nấu cơm vất vả, tôi không có khả năng cái gì đều không làm, an tâm ngồi nơi này chờ cậu nấu.”

“Anh có giúp em rửa chén.” Hứa Trì Quy ngẩng đầu, nhỏ giọng phản bác.

Hạ Tranh không tán đồng: “Cậu phụ trách nấu cơm, tôi tự nhiên nên rửa chén.”

Hứa Trì Quy vẫn là không muốn, y muốn nấu cơm cho Hạ Tranh, không nghĩ hắn lại khách khí như vậy, nhưng y có tư cách gì đâu, ở trong mắt Hạ Tranh, y chỉ là một chủ nhà, chỉ thế mà thôi.

Hứa Trì Quy cùng Hạ Tranh cho dù có giao thoa, cũng chú định ở trong sinh mệnh hắn không lưu lại dấu vết gì, có lẽ nửa năm sau, một năm sau, thậm chí sẽ không lâu đến vậy, Hạ Tranh liền sẽ hoàn toàn quên đi y.

Hứa Trì Quy lại rũ đầu xuống, nhìn qua, cực kỳ giống bình hoa Tulip sắp héo tàn.

Hạ Tranh thật là đối với y không có biện pháp gì, thở dài nói: “Hứa Trì Quy, chúng ta là bằng hữu, nếu tôi nơi nào chọc cậu không vui, cậu cứ nói thẳng.”

Bằng…… Bằng hữu?

Hứa Trì Quy đột nhiên ngẩng đầu, trợn đôi mắt to tròn nhìn Hạ Tranh, hiện lên vẻ không thể tưởng tượng.

Bộ dáng kinh ngạc của Hứa Trì Quy lúc này có chút ý tứ, Hạ Tranh cố ý trầm giọng, nói: “Chẳng lẽ chúng ta không phải bằng hữu? Đó là tôi tự mình đa tình sao, chủ nhà.”

“Là!” Hứa Trì Quy nóng nảy, hồng mắt, đật đầu như giã tỏi, “Là bằng hữu…… Chúng ta là bằng hữu.”

Hạ Tranh được đán án vừa lòng, tiếp tục hỏi: “Vì cái gì không vui?”

Hứa Trì Quy nho nhỏ do dự vài giây, cuối cùng lựa chọn hướng Hạ Tranh thẳng thắn: “Bởi vì em không muốn anh đưa phí sinh hoạt. Em có tiền, cũng không mệt, làm cơm cho anh ăn.”

Hạ Tranh thấy thái độ y kiên quyết, liền suy nghĩ một cái biện pháp vẹn toàn, “Như vậy đi, cuối tuần hoặc là ngày thường, tan tầm có thời gian, tôi cùng cậu đi siêu thị, tôi trả tiền.”

Cùng Hạ Tranh đi siêu thị, là hình ảnh mà Hứa Trì Quy nghĩ cũng không dám. Giờ này khắc này, Hạ Tranh lại chủ động nói ra.

Hứa Trì Quy nghĩ muốn đáp ứng hắn.

Chính là bây giờ làm sao đây? Y có bệnh, y bước không nổi ra khỏi cửa nhà.