Chương 46

"..." Diệp Nhược Sơ im lặng, đây là lời cậu ta nên nói sao?Nhưng lực chú ý của Trần Tư Vũ dường như bị thứ khác thu hút, trong mắt loé lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào Diệp Nhược Sơ một hồi lâu!

Không ai biết lúc này cô ta đang nghĩ gì... Kỳ thật, chủ đề bàn luận của phụ nữ so với đàn ông còn cởi mở hơn.

Cùng với người phụ nữ như Trần Viện Viện, độ nóng của chủ đề căn bản không hạ xuống được.

Nhưng từ đầu đến cuối chỉ có Trần Tư Vũ không nói gì, vẻ mặt cùng ánh mắt đều vô cùng nặng nề.

Thật lâu sau, sắc trời càng ngày càng tối, sau khi nhận được một cuộc gọi, Trần Viện Viện cầm lấy chiếc áo khoác lông màu đỏ trên ghế rời đi.

Mà Thẩm Mặc Hàn, Quý Thần Dật cùng Trần Hạo Vũ cũng đã chơi bi-a xong, cùng nhau đi vào phòng.

Tùy ý treo áo khoác âu phục trên tay, Trần Hạo Vũ dáng vẻ phóng khoáng ôm lấy Thân Nhã nói tạm biệt.

Quý Thần Dật như có như không híp đôi mắt đào hoa, dường như đang tìm người nào đó, khoé mắt Thẩm Mặc Hàn hơi híp lại, quét mắt nhìn cậu ta vài cái.

Mọi người lần lượt rời đi, Trần Tư Vũ cúi đầu không nhìn Thẩm Mặc Hàn, ánh mắt hắn quá mức uy hϊếp, hay nói cách khác là cô không dám nhìn, nhất là sau khi xảy ra chuyện kia.

"Nhược Sơ, tớ còn có việc phải làm, tớ đi trước nhé!" Cô quay sang nói với Diệp Nhược Sơ, sau đó liền nhanh chóng gọi một chiếc taxi.

Sau khi Diệp Nhược Sơ hoàn hồn lại thì chiếc taxi đã rời khỏi tầm mắt.

Lông mày nàng hơi nhăn lại, tối nay Trần Tư Vũ dường như có gì đó không đúng lắm, vẫn luôn lơ đễnh, nàng cảm thấy chắc là vì lo lắng cho Trần Chí Hạo.

Chiếc Land Rover màu đen đi trong bóng tối, những hạt tuyết trắng từ trên trời rơi xuống không ngừng.

Do dự một lúc, Diệp Nhược Sơ ngập ngừng nói, "Anh đã từng gặp qua em trai của cô giáo Trần, đúng không?"

"Ân..." Đôi mắt Thẩm Mặc Hàn khẽ nhúc nhích, hắn biết nàng sẽ nói gì tiếp theo, cặp lông mày kiên định hơi hất lên, nhưng không nói gì.

"Cái đó...cậu ấy đã bị bắt, anh có thể giúp tôi đưa cậu ấy ra ngoài được không?" Nàng khẽ siết chặt hai tay vào nhau.

Ánh mắt rơi trên người hắn, hắn khẽ động môi mỏng, giọng nói trầm thấp, "Tôi là thương nhân, trong mọi cuộc giao dịch đều phải có lợi ích, thù lao của Thẩm phu nhân là gì đây?"

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Nhược Sơ thận trọng trả lời, "Trong khả năng của tôi, còn có, anh không thể đưa ra yêu cầu quá mức hoang đường!"

Cuối cùng, nàng không vui nhíu mày, nói với hắn hai chữ, "Gian thương!"

Im lặng vài giây, tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên, "Ân, không gian không phải là kinh doanh..."

"..." Lông mày Diệp Nhược Sơ không nhịn được mà cau lại, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy là điều hiển nhiên.

"Mối quan hệ của cô cùng cô giáo Trần rất thân sao?" Một lát sau, Thẩm Mặc Hàn giống như tùy ý mở miệng hỏi.

Nàng hơi nghi hoặc vì sao hắn lại nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn cẩn thận trả lời, "Rất thân, làm sao?"

Trong lúc nói chuyện, hắn bẻ tay lái sang trái, rẽ vào trạm đổ xăng, ánh sáng trong mắt hắn loé lên đầy ẩn ý, " Cô đối với cô ấy hiểu rõ bao nhiêu?"

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Nhược Sơ nghiêm túc trả lời, "Cao hơn núi, sâu hơn biển!"

Đôi mắt hắn hơi híp lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt vô tình liếc qua đám nhân viên ở trạm xăng, đôi mắt hắn lập tức trở nên tối sầm, rồi từ từ nheo lại.

Theo tầm mắt của hắn, Diệp Nhược Sơ cũng tò mò nhìn sang, rồi lập tức sững người.

Vậy mà lại là Thẩm Mặc Thần!

Cậu vốn là một chàng trai tuấn mỹ, nhưng lại mang theo vài phần phóng túng không bị trói buộc của thiếu niên!

Lúc này, cậu mặc quần áo lao động đứng dưới trời tuyết, sinh ra mấy phần thành thục, trầm ổn, lại đem sự non nớt của thiếu niên giảm đi mấy phần.

"Chào ngài, xin hỏi ngài muốn đổ đầy sao?" Cậu mở miệng nói, gương mặt vì thời tiết quá lạnh đã trở nên tái xanh.