Chương 47

Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc hiện ra, Thẩm Mặc Thần có chút cứng đờ, "Anh..."Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Nhược Sơ, Thẩm Mặc Thần nhìn sâu vài lần, nhưng không nói lời nào.

Cậu không muốn gọi Diệp Nhược Sơ là chị dâu...

Nhưng tất cả những hành động nhỏ này toàn bộ đều rơi vào mắt Thẩm Mặc Hàn, đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, động môi mỏng nói: "Tại sao không gọi chị dâu?"

Ánh mắt cậu ảm đạm đi mấy phần, bàn tay buông xuống ở hai bên hông khẽ siết chặt, mở miệng gọi: "Chị dâu."

Diệp Nhược Sơ đáp lại, nhưng vẫn có chút không thích ứng, khi nàng đang chuẩn bị nói chuyện, thanh âm trầm thấp của Thẩm Mặc Hàn lại vang lên, "Tình trạng hiện giờ của em, hãy cho anh một lời giải thích hợp lý..."

"Anh hai, em chỉ làm thêm ngoài giờ học, dù sao em ở Thẩm trạch cũng không có việc gì làm, không cần mỗi ngày cùng Tô phu nhân tranh cãi."

Thẩm Mặc Thần tùy ý nhún vai, đưa tay đem bông tuyết rơi trên tóc phủi xuống, cười ha ha, khôi phục lại dáng vẻ phóng khoáng không bị trói buộc như thường ngày.

"Còn nữa, em đổ xăng cho anh, nhưng anh vẫn phải trả tiền. Em mới đi làm ngày đầu tiên, không thể để bị lỗ!"

Đôi mắt thâm thúy híp lại, Thẩm Mặc Hàn liếc nhìn cậu, nhẹ giọng nói, "Nếu như em đã muốn làm vậy, thì tùy em quyết định."

"Anh hai quả nhiên thông tình đạt lý, không phụ hi vọng của em." Thẩm Mặc Thần mang theo vài phần tinh quái, khoé miệng xấu xa hơi cong lên.

"Buổi tối có trở lại Thẩm trạch?" Thân hình cao lớn của hắn hơi nghiêng sang một bên, tiện tay đưa tiền qua cửa sổ.

"Đêm nay em không về, hai ngày nữa em sẽ về Thẩm trạch, anh hai, em có chuyện muốn nói với anh..."

Như nhớ ra điều gì, lời nói của Thẩm Mặc Thần đột nhiên ngừng lại, cậu liếc nhìn Diệp Nhược Sơ vài lần, cuối cùng không nói nữa.

Khẽ cau mày, ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mặc Hàn gõ vào vô lăng, "Chuyện gì?"

"Không... Không có gì... Anh hai đi đường cẩn thận." Lắc đầu, cậu vẫy tay ra hiệu tạm biệt.

Chớp mắt đầy nghi hoặc, Diệp Nhược Sơ luôn cảm thấy dường như cậu có lời muốn nói nhưng vì ngại nàng, nên không muốn nói.

Chẳng lẽ là nàng nghĩ quá nhiều?

Mãi cho đến khi chiếc xe màu đen biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Mặc Thần mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, khẽ thở ra một hơi khí lạnh.

Cô đã trở lại, cậu hôm này có nhìn thấy, mà anh hai khẳng định vẫn chưa biết cô đã trở về, cô tất nhiên cũng chưa nói cho anh hai biết!

Vừa rồi cậu đã muốn nói cho anh hai, nhưng ở trước mặt nàng...

Chuyện này vẫn là để anh hai tự biết đi, điều duy nhất cậu có thể làm là chờ đợi và bảo vệ Diệp Nhược Sơ.

***

Sáu giờ sáng hôm sau.

Sắc trời còn chưa sáng, Diệp Nhược Sơ còn chưa tỉnh giấc, cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh.

Không chịu được tiếng ồn ào, Diệp Nhược Sơ chậm rãi mở mắt, liền bắt gặp l*иg ngực săn chắc nhẵn bóng của người đàn ông.

Ánh mắt lại hướng xuống, chân nàng vẫn đang quấn lấy phần eo tráng kiện của hắn, chăm chú dán ở trên người hắn.

Nàng lập tức tỉnh ngủ, khuôn mặt nóng bừng, nhanh chóng dời chân đi.

Từ lúc nào tư thế ngủ của nàng lại biến thành như vậy rồi?

May mắn, hắn còn chưa tỉnh ngủ.

Đem áo ngủ chỉnh sửa lại một chút, nàng đi mở cửa, đứng ở ngoài cửa lại là Tô Chính Quốc.

Có chút giật mình, nhưng khi nàng định thần lại, chân lập tức không quên đứng nghiêm, thẳng lưng ưỡn ngực, rồi cất tiếng gọi, "Ông ngoại."