Chương 48

Phong thái của Tô Chính Quốc quá mức uy nghiêm, khiến người khác không tự chủ được mà phản ứng theo bản năng."Nửa giờ sau tập trung ở phòng khách, cô cùng Mặc Hàn cùng nhau đi xuống."

Thanh âm mạnh mẽ hữu lực, Tô Chính Quốc liếc nhìn hành động của Diệp Nhược Sơ sau đó quay người rời đi.

Thở nhẹ ra một hơi, đến khi nàng trở lại phòng người đàn ông trên giường đã tỉnh, cánh tay chống cằm, bộ dáng vô cùng lười biếng.

Hắn giống như còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt hơi khép hờ, liếc nhìn nàng, giọng nói còn hơi khàn khàn, "Chào buổi sáng, Thẩm phu nhân..."

Các đường nét tuấn mỹ trên khuôn mặt hắn trở nên nhu hoà hơn so với thường ngày, dưới ánh đèn vàng nhạt càng làm hắn tăng thêm vẻ quyến rũ.

Trái tim Diệp Nhược Sơ không khống chế được mà đập nhanh, nhưng khi nhìn thấy l*иg ngực hắn đang bại lộ ra trong không khí, hai má lập tức nóng lên, liền quay người sang một bên, "Ông ngoại nhắc nửa giờ nữa tập trung ở phòng khách."

Sau đó nàng quay người đi vào phòng tắm, khi nàng đang đánh răng rửa mặt thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.

Thân trên người đàn ông không mặc gì, lộ ra vai rộng, hông hẹp, cơ bắp rõ ràng đủ để khiến nữ nhân mặt đỏ tim đập.

Diệp Nhược Sơ nhìn thấy hắn từng bước một đi tới liền nhíu mày, trong miệng nàng còn có bọt biển, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, "Sao anh lại vào đây?"

"Đánh răng..." Hắn đứng bên cạnh nàng, ung dung nhìn nàng, "Vậy Thẩm phu nhân nghĩ tôi vào đây làm gì?"

" Anh có thể ra ngoài trước được không, tôi lập tức liền xong!"

Liếc mắt một cái, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Hàn tràn đầy vẻ tùy ý, "Không chịu nổi hai người trong phòng tắm?"

Thấy hắn căn bản không muốn đi ra ngoài, Diệp Nhược Sơ cũng không muốn phí sức, xoay người sang một bên, động tác đánh răng càng nhanh hơn.

Đôi môi mỏng nhếch lên, hắn chăm chú nhìn nàng, hài lòng nhìn vành tai cùng cần cổ nàng đỏ lên, dáng vẻ vô cùng vui sướиɠ.

"Hạ lưu!" Nàng không vui chửi thầm một tiếng, cấp tốc rời khỏi phòng tắm, mà môi hắn lại càng cong lên, lông mày hiện lên ý cười.

Nàng vốn tưởng rằng Tô Chính Quốc có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng nàng không nghĩ đến là ông yêu cầu nàng tập thể dục buổi sáng.

6h40, trời còn tối, không khí se lạnh.

Vì đang mang thai nên Tô Chính Quốc có chút chiếu cố nàng, nàng có thể chạy chậm, cũng có thể đi bộ, nhưng nhất định phải đủ bốn vòng.

Mặc trên người áo khoác lông, nàng đem cơ thể bọc lại vô cùng chặt chẽ, nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh tràn vào.

Thẩm Mặc Hàn lại chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xám, vẻ tuấn mỹ lại tăng thêm mấy phần giản dị.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã đem Tô Chính Quốc bỏ xa một đoạn.

Khẽ run người vì trời lạnh, Diệp Nhược Sơ thở ra một hơi khói trắng, nhưng Tô Chính Quốc lại liếc nhìn nàng, nàng giật mình một cái, không dám lười biếng nữa nhanh chóng di chuyển.

Thế là ba người đã tạo ra một bức tranh đặc biệt.

Thẩm Mặc Hàn ở phía trước, Tô Chính Quốc ở giữa, mà Diệp Nhược Sơ giống như ốc sên ở cuối cùng.

Nàng không thường chạy bộ, sau khi chạy bốn vòng, nàng cảm thấy toàn thân phát nhiệt, đặc biệt thoải mái, nhất là không khí trong lòng khiến nàng cảm thấy tự tại.

Đôi mắt nàng chạm vào người đàn ông ở phía đối diện, chăm chú nhìn hắn.

Đôi chân dài mạnh mẽ nhảy lên phía trước, đồng thời cánh tay của hắn ở phía sau vẽ ra một đường cung duyên dáng, giống như một con sư tử đang chạy, mạnh mẽ và ưu mỹ.

Mồ hôi đã đem áo màu trắng bên trong thấm ướt, dán sát vào người, khiến người ta cảm thấy phi thường gợi cảm.

Nàng chưa bao giờ để ý rằng hoá ra người đàn ông khi chạy bộ có thể sεメy đến như vậy.

Như thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, hắn quay người lại, cố ý liếc nhìn nàng, đường cong ẩn ẩn mở rộng.