Chương 52

Khuôn mặt trắng nõn so với ngày thường có chút hồng, hắn chỉ cảm thấy dấu tay kia quá mức chướng mắt, bàn tay to bỗng nhiên không vui nắm chặt lại.Đối mặt với hắn, nàng có chút gượng ép cong khoé miệng, cười nhẹ một cái, sau đó nhìn về phía phóng viên.

"Hôm nay, những tổn thương mà các người gây ra cho tôi, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm, chúng ta cùng chờ xem!"

Tuy rằng hơi thở yếu đuối nhưng gương mặt nàng lại vô cùng kiên định, nói xong, ngón tay nàng siết chặt lấy góc áo của hắn, ngẩng đầu lên cắn răng nói: "Đau bụng quá,đi bệnh viện..."

Nghe vây, hai ngọn lửa giận trong đôi mắt đen của hắn lập tức bùng lên, đôi chân dài của Thẩm Mặc Hàn di chuyển, nhanh chóng đi ra ngoài.

Thấy vậy, những phóng viên ở phía sau cũng nhao nhao di chuyển, muốn rời đi, giám đốc Thẩm quá mức khϊếp người, vẫn là nên nhanh chóng rời đi thì hơn.

Thẩm Mặc Hàn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại, trong mắt không có một tia ấm áp, lạnh lùng nói:

"Các người muốn đi đâu? Tôi còn muốn mời các vị uống một tách trà, từ giờ trở đi, ai cũng không được phép rời khỏi văn phòng dù chỉ một bước..."

Bệnh viện.

Diệp Nhược Sơ bị đẩy vào phòng cấp cứu còn chưa được đi ra, thân thể cao lớn của Thẩm Mặc Hàn dựa vào vách tường, vẻ mặt lạnh lùng, bao bọc một tầng âm trầm.

"Anh hai, cô giáo...Chị dâu hiện tại thế nào rồi?"

Thẩm Mặc Thần vừa mới thấy tin tức liền vội vàng chạy tới, quần áo làm việc trên người còn chưa kịp thay, vẻ mặt vội vàng lo lắng. Đang nói, bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu đi ra, tháo khẩu trang xuống, "Giám đốc Thẩm..."

"Cô ấy sao rồi?" Lông mày hắn khẽ nhăn, Thẩm Mặc Hàn lập tức đứng thẳng dậy.

"May mắn là tuy rằng cơ thể bị chảy máu nhưng không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt."

Bác sĩ mở miệng dặn dò, "Dù sao cũng đang có thai, vẫn nên cẩn thận mọi việc, chú ý một chút."

Quay đầu lại, hắn nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, "Em vào trong trước, chăm sóc cho chị dâu..."

Gật đầu, Thẩm Mặc Thần hỏi lại, "Anh đi đâu?"

"Đi xử lý một số chuyện..." Khoé môi hắn khẽ giật, hai mắt hơi híp lại.

Một lúc lâu sau, Diệp Nhược Sơ đang nằm trên giường bệnh, lông mi khẽ chớp, hai mắt chậm rãi mở ra.

Nhìn thấy vậy, gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Thần tràn đầy vui mừng, trong lòng càng thêm hưng phấn, thậm chí còn nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của nàng.

"Đứa bé sao rồi?" Nàng lo lắng hỏi, hơi thở có chút gấp rút.

"Không có việc gì, bác sĩ nói cô và đứa bé đều không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được."

Ngập ngừng một lát, cậu tiếp tục lo lắng hỏi: "Cô có thấy khó chịu ở đâu không? Có cần em gọi bác sĩ đến kiểm tra không? Có muốn uống nước không?"

Khi chỉ có hai người, cậu cố ý gọi nàng là cô giáo thay vì là chị dâu.

Tảng đá treo lơ lửng trong lòng cũng được hạ xuống, Diệp Nhược Sơ thở phào nhẹ nhõm , thân thể căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Lắc đầu, nàng có chút không thoải mái ho nhẹ một hồi, cổ họng khô khốc.

Một giây tiếp theo, bàn tay của Thẩm Mặc Thần liền đặt trên lưng nàng, chậm rãi vỗ nhẹ, còn cẩn thận hỏi: "Còn đau không?"

"Không sao đâu, Mặc Thần, chỉ là cổ họng hơi khó chịu thôi, giờ đã đỡ hơn rồi."

Trong khi nói, ánh mắt Diệp Nhược Sơ liếc nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát khi không thấy hắn.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Mặc Thần nhận điện thoại, là Tô Lam gọi tới.

"Mặc Thần, hiện tại anh trai có nghe điện thoại của con không?" Ngữ khí của Tô Lam nghe không được tốt lắm.

Thẩm Mặc Thần nghe vậy nhíu mày nghi hoặc, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Con mở TV lên thì liền biết, còn có, gọi cho anh trai con, bảo nó về Thẩm trạch!"