Chương 7

Thẩm Mặc Hàn thản nhiên dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng, “Cô Diệp không phải mới nói không phải là không cho cậu ta xem sao, nhưng phải có quan niệm đúng đắn khi xem. Vậy nên tôi không có lý do gì ngăn cản cậu ta xem, phải không?”

Đột nhiên bị chặn lời, cô hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, “Như vậy anh cũng nên cung cấp cho cậu ta quan niệm đúng đắn mới đúng chứ?”

Cô tự thấy bản thân mình không phải người dễ nổi nóng, nhưng anh ta luôn có thể dễ dàng khơi dậy lửa giận của cô chỉ bằng vài lời nói.

Thẩm Mặc Hàn cười nhẹ, trịnh trọng nói: “Vậy quan niệm đúng đắn là gì?”

Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ trợn tròn mắt, l*иg ngực không ngừng nhấp nhô, thậm chí cả mạch máu đều có thể nhìn thấy, cô nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm tiên sinh!”

Anh ta quả thực…quả thực…không thể nói lý.

Thẩm Mặc Hàn lại nhướng mày, nhiệt độ trong phòng không thấp, khiến má cô hơi ửng đỏ, chiếc áo khoác màu vàng nhạt càng làm tôn lên làn da trắng nõn trơn bóng của cô.

Đêm hoang đường đó chợt hiện ra trong đầu.

Đôi mắt lập tức trở nên tối sầm.

Anh ta không sợ làm hư Thẩm Mặc Thần sao?

Diệp Nhược Sơ lần hai nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm tiên sinh, anh trình độ học vấn của anh là như vậy sao?”

Anh ta hoàn toàn không hiểu lời người khác nói, lại còn cố ý vặn vẹo ý tứ, cô suýt chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên!

Thẩm Mặc Hàn lãnh đạm cười, “Xem ra, trình độ học vấn của cô giáo Diệp so với tôi cũng không hơn không kém. Không có ai dạy cô rằng trước khi vào nhà người khác nên bấm chuông sao?”

“Anh__” Diệp Nhược Sơ tức giận không nói nên lời.

Một lúc sau, lửa giận mới được ép xuống.

“Nếu Thẩm tiên sinh có thời gian rảnh, anh nên quan tâm đến em trai mình nhiều hơn...”

Câu nói kết thúc, cô không tiếp tục ở lại đây nữa, mà bình tĩnh đi về phía cửa phòng.

Chỉ là, khi đóng cửa phòng, lực tay nàng vừa mạnh vừa nặng nề!

“Oành!”

Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Mặc Hàn nhìn bóng lưng người phụ nữ biến mất trước mắt mình, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, “Tính tình cô giáo Diệp hình như có chút không tốt, rất dễ kích động...”

Thẩm Mặc Hàn khịt mũi phản bác “Không có, toàn trường đều công nhận tính tình cô Diệp rất tốt!”

“Thật sao?”

Thái độ của Thẩm Mặc Hàn rất thản nhiên, hoàn toàn không coi trọng lời nói của cậu ta.

Ngồi xuống, Thẩm Mặc Thần đưa tay ra trước mặt anh trai, giọng điệu có chút khoe khoang, “Đây là quà Giáng Sinh cô Diệp tặng em, cô ấy đã tự đan nó, cô ấy không phải rất khéo tay sao?”

Găng tay màu trắng lọt vào tầm mắt hắn, Thẩm Mặc Hàn liếc nhìn vài giây, để lại vài chữ, “ Quả thực rất xấu...”

Diệp Nhược Sơ lên xe, vẫn còn đang tức giận cau mày, trong lòng thầm nguyền rủa Thẩm Mặc Hàn ngàn vạn lần!