Chương 1: Lạc bước

Không biết vì sao khi tỉnh dậy, Tiểu Tịch thấy trên mình mặc bộ y phục cổ đại. Xung quanh là nội thất bằng gỗ.

Hơn nữa cơ thể dường như trở nên nhỏ đi?

Một người mặc trang phục kì lạ khác thấy cô tỉnh dậy liền hỏi han tới tấp: “Tiêu Dao tiểu thư, người tỉnh lại rồi, người còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Vừa nghe hai chữ “Tiêu Dao”, Tiêu Tịch cảm thấy tim mình khẽ run lên một chút. Lần cuối cùng Tiêu Tịch có ý thức là lúc cô đang đọc cuốn tiểu thuyết Vân Mộng đến chap cuối.

Trong đó có nhân vật Tiêu Dao là một nữ phụ phản diện điển hình, đến nửa truyện bị nam chính gϊếŧ chết rồi.

Thể loại truyện xoay quay dàn harem cùng với nữ chính thánh thiện tốt bụng, và cả nữ phụ Tiêu Dao luôn ganh ghét đố kị với nữ chính, sau cùng vì toan tính mưu hại nữ chính Phù Yên mà bị gϊếŧ chết dưới tay nam chính mà nàng đem lòng yêu cuối chuyện. Nam chính đó là Tần Mạc Vương. Thái tử của triều Tần lúc bấy giờ.

Cuốn tiểu thuyết thì đúng kiểu ngôn tình, cuộc đời nữ chính bình yên, êm ả, vì có dàn hậu cung bảo vệ. Nhưng Tần Mạc Vương kia lúc nào cũng sứt đầu mẻ trán, máu chảy thành dòng, chuyên tâm đi đánh quái để tăng độ ngầu trong mắt khán giả.

Quay lại vấn đề chính, đang đọc đến dấu chấm cuối cùng của trang truyện thì xe bus có tiếng “rầm” một cái. Tiêu Tịch cảm giác người lảng sang một bên sau đó tỉnh dậy ở đây.

Chẳng lẽ cô đã chết một cách kinh khủng rồi xuyên không?

“Cha ta…” Tiêu Dao cất giọng nói, ngập ngừng ám chỉ, xem có phải cô xuyên không khoonng? Vì Tiêu Dao là con của Tiêu tướng quân, trợ thủ đắc lực của hoàng đế.

“Tiêu tướng quân ngày đêm chăm sóc tiểu thư nhưng mấy ngày nay lại bị gọi đi quản thúc vùng biên giới xa xôi, chắc phải một thời gian sau mới về”.

Tiêu Dao bình tĩnh tiếp nhận tình cảnh của mình, nhưng còn nhiều thứ nàng chưa biết như tuổi tác của cơ thể nhỏ bé này.

Dù cảm thấy rất kì cục, nhưng Tiêu Dao vẫn không còn cách nào khác hỏi người hầu: “Ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Người hầu thấy vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Bình thường tiểu thư rất tùy hứng, lười biếng lại kiêu ngạo, chưa từng để tâm đến thái độ của người khác. Dù tùy hứng là vậy nhưng sao đến tuổi của mình cũng không nhớ?

“Cái đó…tiểu thư vừa tròn 12 tuổi rồi ạ”.

Cuộc đời nữ phụ Tiêu Dao có một cột mốc quan trọng vào năm 16 tuổi, nhà nàng xảy ra hỏa hoạn, cả nhà bị ám sát. Bị đuổi trối chết cuối cùng mẹ nàng hi sinh. Mục tiêu là Tiêu tướng quân nhưng ám sát không thành. Mà kẻ ám sát là tàn dư của người triều Minh. Là kẻ có thù với chế độ nhà Tần.

Về sau boss lớn nhất của tiểu thuyết là Minh Dạ Thiên. Hoàng tử triều Minh, con của công chúa Mông Cổ với Minh Hoàng. Y không tham vọng quyền lực chỉ một lòng muốn trả thù vị vua hiện giờ, kẻ đã gϊếŧ cả gia tộc y để lập ra triều Tần bấy giờ.

Ngó ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn đang sáng. Tiêu Dao thuận tiện hỏi mấy giờ rồi hỏi cách xưng hô với người hầu đang chăm sóc nàng. Đương nhiên người ta sợ phát khϊếp tưởng nàng đập đầu vào đâu nhưng nàng chỉ biết cười trừ.

Di Mộc là một thiếu nữ trẻ tuổi, chắc tầm 18,20. Nàng chăm sóc Tiêu Dao rất tận tình, đến buổi trưa thì làm cho Tiêu Dao bát cháo đầy ụ thịt.

Vừa ăn xong, đã thấy một bé trai thập thò ngoài cửa. Nhìn vào cách ăn mặc cùng thái độ cung kính của Di Mộc khi thấy cậu bé, Tiêu Dao liền đoán ra là thiếu gia nhà này.

“Ca Ca?” Tiêu Dao gọi vọng ra ngoài. “Sao không vào?”

Tiểu ca ca bị phát hiện, liền bước từng bước đi tới. Là một bé trai có ngũ quan cân đối, dù còn nhỏ nhưng có thể thấy được thần sắc hơn người. Y hỏi: “Muội…sao rồi?”

Xem thái độ này, Tiêu Dao đoán vì còn nhỏ nên 2 huynh muội vẫn chưa có thù oán gì. Tiêu Dật Hiên hơn nàng 2 tuổi, nên đứng với nàng trông cao hơn hẳn. Thiết nghĩ phải tranh thủ lấy lòng tiểu ca này thôi, để sau này đυ.ng phải dàn hậu cung của nữ chính còn có bảo kê.

Dù có quan tâm hỏi han mấy câu nhưng bầu không khí vẫn thật gượng gạo. Có lẽ Tiêu Dao nguyên bản tùy hứng, kiêu ngạo đã quen nên rất hay bắt nạt ca ca. Tiểu ca ca huynh chịu khổ rồi.

“Mẫu thân cũng đúng lúc đi chùa cầu bình an, sức khỏe cho muội nên không ở nhà. Nếu cần gì thì cứ gọi huynh”.

“Cảm ơn huynh nha!” Tiêu Dao mỉm cười, vì thân hình khá mũm mĩm nên cái má của nàng lúc cười lên trông cứ tròn tròn như cái bánh bao.

Di Mộc đứng cạnh cũng phải nhịn lắm mới không nhéo má đó. Hai người thấy Tiêu Dao ngoan ngoãn hơn thường ngày cũng hơi hoang mang. Bình Thường, huynh muội gặp nhau là đánh nhau. Bây giờ yên bình như vậy cũng thiệt lạ.

Tiêu Dao thấy cơ vẫn rất khỏe mạnh, ngồi không cả sáng cũng chán liền nắm tay Tiêu Dật Hiên kéo đi: “Ca ca, muội muốn đi dạo, huynh dẫn muội đi!”

Tiêu Dật Hiên vẫn không tin ào sự dịu dàng đáng yêu này của muội muội, cả người cứng đờ. Là do con bé ốm nặng quá chăng?

Di Mộc hơi lo lắng liền hỏi: “Tiểu thư vừa khỏi bệnh, thế liệu có ổn không?”

“Không sao, nếu tỷ tỷ có lo thì đi cùng đi” Tiêu Dao đáp.

Thuyết phục được hai người vệ sĩ cùng đi ra ngoài dạo với Tiêu Dao. Tiêu Dật Hiên vốn lạnh lùng nên từ lúc ra ngoài chẳng nói được mấy câu.

Tiêu Dao với thân hình nhỏ bé, bước chân vào thế giới mới, cứ nhìn đông ngó tây một cách hiếu kỳ. Thế giới này quá khác với thế giới trước kia nàng sống, không biết bao giờ mới quen được. Thấy bên đường có các bác bán kẹo hồ lô, Tiêu Dao muốn ăn, Di Mộc liền thanh toán.

“Đây, ca ca ăn thử đi!” Tiêu Dao rủ ca ca ăn cùng.

Tiểu ca chỉ hừ một tiếng, không thèm nhìn: “Mấy món đồ bán ngoài đường mà cũng dám thử”.

Nhân lúc Dật Hiên nói, Tiêu Dao tranh thủ đút que hồ lô vào miệng y. Vị ca ca nhăn nhó trợn cả mắt lên. Vẻ mặt kiểu như muốn uýnh lộn.

Di Mộc thấy vậy lại tưởng huynh muội đánh nhau như ngày thường kết quả sau khi ăn 1 miếng hồ lô đường, mặt Tiêu Dật Hiên sáng bừng, 2 chữ ngon lắm hiện rõ trên đó.

Tiêu Dao cười cười, là trẻ con thôi mà còn bày đặt kiêu ngạo. Thích ăn thì nói thôi. Nhưng đúng là với tính cách lạnh lùng, lại hướng nội thì mấy việc thích, ghét Tiêu Dật Hiên rất ít khi nói thẳng.

Di Mộc đẩy 2 đứa trẻ đi vào phía mép đường.

Thấy bầu không khí trên phố bỗng khác lạ, dường như người dân ai nấy đều tránh đi gần đám người hung hãn đó.

Tiêu Dao dựt nhẹ tay áo Tiêu Dật Hiên nói nhỏ: “Có vẻ ai cũng sợ đám người kia”.

Tiêu Dật Hiên lạnh lùng nói: “Chỉ là lũ buôn người thôi”.

Di Mộc cũng tiếp lời: “Chúng khá ngang ngược, nhưng phủ tướng quân ở đây chắc chúng không dám làm chuyện gì quá đáng đâu”.

Đi tiếp một đoạn bỗng có đám trẻ con tụ tập lại. Đứa nào cũng bị đeo một cái xích ở chân, ăn mặc rách rưới. Có vẻ như là nô lẹ

Tiêu Dao nhìn mà thấy không khỏi thương cảm, nàng vốn chỉ nghe, đọc về nô ɭệ qua truyện hay phim điện ảnh. Bây giờ lại chân thật đến vậy. Cùng là trẻ con nhưng nàng được sống trong nhung lụa, còn bọn trẻ kia bị cha mẹ bỏ rơi gặp nạn đến nổi phải làm nô ɭệ.

Nhìn kĩ lại hình như đám trẻ con kia xúm lại đánh một đứa trẻ con khác. Đứa bé đó cuộn mình lại một chỗ trong góc, cứ co lại mà chịu đòn.

Tiêu Dao thấy ậy, bực tức chạy tới ném que kẹo hồ lô còn một nửa vào đầu một đứa. Thiết nghĩ nàng vừa lãng phí đồ ăn nhưng tay còn nhanh hơn não”.

Đứa bị ném trúng quay ra gào ầm lên: “Ai, ai đánh lén tao”.

Bạn của thằng đó cũng dừng tay trừng mắt lên.

Tiêu Dao nhướng mày: “Sao lại tùy tiện đánh người như vậy! Cậu bé đó lăn ra chết thì phải làm sao!”

“Haha, nó chết lại càng tốt, đỡ phải tranh ăn với tụi này!” thằng bé bị ném trúng có dáng người khá cao với bọn trẻ cùng hội, có vẻ giống đại ca.

Thằng bé đó tiến tới nhéo mạnh má Tiêu Dao quát: “Bọn nhà giàu tụi mày đừng có lo truyện bao đồng, cút đi”.

Dám nhéo má ồng mày, mày tới số rồi thằng oắt kia! Tiêu Dao tức tím mặt, dứt mạnh tóc thằng bé đối diện đến nổi nó súy không đứng vững.

Di Mộc bị lạc với Tiêu Dao, vừa tìm tới thấy cảnh này suýt xảy chân ngã vì sốc. tiểu thư vừa mới khỏi bệnh đã đi đánh nhau, chuyện này tới taivlaox gia, chắc chắn bị phạt nặng.

Tiêu Dao thấy hai người liền cầu cứu, nàng hét: “Ca ca, tỷ tỷ, cứu ta!! Aaa!”

Tiểu ca ca còn nhỏ vậy mà rất đáng tin cậy, nhanh trí chạy ra đấm thẳng vào mặt cái thằng đang bị Tiêu Dao dựt tóc.

Hắn bị đấm ngã xuống đất. tiêu Dao đắt ý, con trai của đại tướng quân đương nhiên được rèn luyện từ nhỏ, thân thủ phi phàm rồi.

Nàng nghĩ thầm: “Từ nay có đánh nhau chắc chắn phải mang theo ca ca”.

“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Dật Hiên hỏi.

“Bọn trẻ này túm lại bắt nạt cậu bé kia”.

“thì sao?”

“Còn sao nữa, là quân tử phải hành hiệp vì nghĩa”. Tiêu Dao đếm: “Ca ca, có tất cả 8 tên, chúng ta cùng xong lên!”

Tiêu Dật Hiên bị kéo vào trận đánh nhau nhưng không thể ra ngoiaf nổi. Còn Di Mộc có mỗi nàng là người lớn nhưng can mãi chả đứa nào nghe, cả lũ đánh nhau kịch liệt nàng cũng không chén vào nổi chỉ biết đứng từ xa sốt ruột nhìn.

Tiêu Dật Hiên đánh nhau khá bài bản, còn phong cách của Tiêu Dao ư? Đánh không lại thì cắn cổ, tay, chân. Chỗ nào là điểm yếu nàng đều nhắm tới.

Cậu bé ngồi trong góc cảm thấy không còn bị đánh nữa cũng thôi co người lại. đôi mắt trong veo của cậu hết nhăn lại mà mở ra nhìn trận náo loạn trước mắt. Có một tuổi muội muội thân hình nhỏ bé, mình vận y phục đắt tiền màu vàng nhạt, như một chú chiêm oanh vậy. Cô bé đã lao vào giải vây cho cậu.

Sau đó một cậu trai khác cũng lao vào cùng muội muội đánh nhau.

Tiêu Dao nhân lúc có khe hở liền tiến vào gần cậu bé kéo cậu chạy ra ngoài.

Lúc này nhìn kĩ mới thấy rõ cậu bé vô cùng hốc hác, cả người gầy rụp, tay và chân đều quắng miếng băng gạc màu trắng hình như là để che vết thương. Cậu cao bằng Tiêu Dao, vì lấy hai tay che đầu nên trên mặt cũng không bị thương nhiều, ngoài mấy vết bầm ra thì có thể thấy cũng bé khá đẹp trai, da trắng ngần, đôi mắt to tròn trong veo.

“Ca ca, chạy!!!” Tiêu Dao kéo được cậu bé ấy ra liền cùng Di Mộc và ca ca chạy như bay, cuối cùng cắt đuôi được đám trẻ con.

Nhưng lại đυ.ng phải băng buôn người vừa nãy. Tiêu Dao và 3 người phải dừng lại.

Một kẻ có vết sước dài trên mắt tiến tới trừng mắt nói: “Bọn ngươi dẫn nô ɭệ của ta đi đâu đấy?”