Chương 6: Thao lộng (6)

Chương 6: Thao lộng (6)

Cận Bắc Nhiên đưa cô tới viện kiểm sát chi nhánh hai, nói với cô tan làm tới đón, cô tỏ thái độ mình muốn tăng ca.

Một thực tập sinh mới vào năm tư đại học, cô có thể bận đến đâu. Cận Bắc Nhiên rất rõ, nhưng không nói gì, vẫn còn công việc cần phải làm, nên rời đi.

Vụ án da^ʍ uế oanh động internet cả nước vào năm 2008 đã đẩy nhà họ Triệu lên đầu ngọn gió, lúc ấy cảnh sát xông vào nhà bắt cha cô, cô mới mười tuổi. Lúc ấy phóng viên như ong vỡ tổ ùa vào, cô cứ thế bị lộ ra ánh sáng trước mặt quần chúng xúc động phẫn nộ.

Bọn họ mặc kệ cô chỉ là đứa bé, vô tội, có thể ngay cả cha cô phạm phải chuyện gì đều không biết rõ. Là con gái của tham quan tội phạm, cô giống như nguồn gốc tội lỗi, bị hàng xóm mắng nhiếc chửi rủa, ở trường học thì bị bạn bè bắt nạt.

Cô không phải không bực bọn họ, nhưng một đứa bé phẫn nộ tới mấy có năng lực làm gì? Sau này cô chuyển nhà, cũng chuyển trường, lại qua nhiều năm trôi đi, mọi chuyện mới chậm rãi yên bình.

Cho đến tận bây giờ, 11 năm, hình như vẫn có người nhớ rõ ràng. Bởi vì hôm nay khi họp, thực tập sinh ở viện kiểm sát chi nhánh hai không ngừng đánh giá cô, sau đó xì xào bàn tán.

Triệu Ninh Hi đều làm như không thấy, không thể không chế được miệng lưỡi của người khác. Chỉ cần người ta không làm gì cô, cô sẽ không làm gì người ta.

Viện kiểm sát chi nhánh hai rất nhiều đơn vị liên quan, trong đó có không ít sinh viên quyền quý, biết gièm pha của nhà họ Triệu 10 năm trước, thậm chí còn nhớ cái tên “Triệu Ninh Hi” này. Có người còn cầm dao găm vung lên với cô.

“Vụ án da^ʍ uế đặc biệt trên internet số 416, các cậu biết không? Chính là video clip lộ cuộc nói chuyện ấy.”

“Đương nhiên biết, không phải vụ án này liên quan tới tham quan Triệu Quang Hiền kia sao? Lúc đó làm bộ trưởng bộ tư pháp, vậy mà ông ta bao che cho tội phạm, còn nhận hối lộ rất lớn, may mà ác nhân có ác báo, cuối cùng bị bắt vào ngục…”

Gương mặt Triệu Ninh Hi tái mét, cơ thể hơi cứng đờ. Đám người kia thấy cô như vậy càng hăng hái hơn.

“Tài sản, bất động sản gì đó không thu, quả thực là sỉ nhục của gia tộc, trên dưới ba đời đừng nghĩ tẩy trắng.”

“Còn bị bắt ở nhà cơ! Vợ chạy mất, chỉ để lại một đứa con gái, đúng là đáng thương.”

“Có gì đáng thương? Làm loại chuyện ghê tởm như thế, còn tham ô nhiều tiền như vậy, đây gọi là đáng đời!”

Triệu Ninh Hi có thể khuyên mình nhịn cho sóng êm gió lặng, chỉ riêng chuyện này cô không làm được.