Chương 1: Gặp gỡ

Giới trẻ ngày nay có xu hướng độc thân ngày càng tăng cao. Họ ngày càng khép kín, ngại giao tiếp xã hội. Sau một ngày làm việc căng thẳng, họ thường thích về nơi ở riêng tư của mình hơn là đi gặp bạn bè, đến những địa điểm vui chơi, giải trí để kết giao bạn mới. Chính vì thế tình trạng độc thân của lứa tuổi trong độ tuổi kết hôn ngày nay càng tăng cao.

Để tạo điều kiện cho giới trẻ có nhiều cơ hội giao lưu kết bạn, cũng như thúc đẩy tình cảm mà hiện nay nhiều chương trình Dating Show được tổ chức.

Năm nay có một chương trình giải trí Dating Show tên do đài truyền hình H sản xuất dự kiến khai máy vào mùa hè tại thành phố Bắc Kinh. Chương trình dự kiến 12 tập và có 7 quan sát viên tham gia bình luận trong chương trình.

Vào một ngày nắng ấm, tại một căn biệt thự ở thành phố Bắc Kinh chuẩn bị chào đoán 6 vị khách mời đến chung sống với nhau trong 30 ngày.

Khách mời đầu tiên đến là một cô gái trông rất nữ tính, da trắng, tóc xoăn dài ngang vai mặc đầm dài ngắn tay màu xanh ngọc bích. Cô ấy đẩy vali vào nhà và ngại ngùng cất tiếng hỏi: “Xin chào, có ai ở đây không?”

Không có tiếng trả lời cô ấy đành ngồi vào ghế sofa chờ mọi người. Sau khi ngồi buồn chán hết 10 phút thì có tiếng gõ cửa. Cô ấy đi tới phía cửa và mắt đối mắt với một nam khách mời có dáng người cao khoảng 1m8, da trắng, đeo kính gọng vàng trông rất gợi cảm.

Hai người đồng thanh nói: “Xin chào.”

Sau đó nam khách mời giới thiệu: “Xin chào, tôi tên Tô Lâm, gọi Tô ca hay Lâm Lâm đều được, còn cô thì sao?”

“Tôi tên Lâm Khả Như, gọi Khả Khả hay tiểu Lâm đều được, rất vui được gặp mặt” – cô ấy nhẹ nhàng đáp.

Cả 2 người cùng tới sofa ngồi. Không khí tràn ngập ngại ngùng. Để phá vỡ bầu không khí này, Tô Lâm bất chợt hỏi: “Cô đoán khách mời tiếp theo là nam hay nữ?”

“Tôi đoán chắc là nữ, mỗi lần đến là nam nữ cách nhau.”

“Còn tôi đoán tiếp theo sẽ là khách mời nam.”

Sau khi anh ấy nói xong thì không khí lại rơi vào cảnh ngượng ngùng. Cả 2 đều dùng chiến thuật uống nước lọc để bớt căng thẳng.

Như nghe được tiếng lòng của cả 2, không lâu sau đó lại có tiếng chuông cửa reo. Cả hai người lại cùng nhau đứng lên ra cửa tiếp đoán. Cánh cửa mở ra đập vào mắt 2 người là một người đàn ông cao lớn khoảng 1m86, bờ vai rộng vững chải, màu da lúa mạch khoẻ khoắn, mặc áo thun trắng bên trong khoác thêm vest đen bên ngoài, tỷ lệ cơ thể đẹp hoàn mỹ không thua gì các siêu mẫu nam. Khuôn mặt anh góc cạnh sắc nét, đôi mắt phượng màu hổ phách như muốn hút hồn người khác khi đối mắt. Anh có một vẻ đẹp cao ngạo, quý phái, lạnh lùng, khiến người khác không dám khinh nhờn.

Cả 2 người đều ngẩn ngơ trước anh. Họ chợt hoàn hồn khi anh cất tiếng: “Xin chào.”

Lúc này cả 2 mới tỉnh táo đồng thanh nói: “Xin chào, mời vào trong ngồi.”

“Xin chào, tôi tên Lâm Khả Như, gọi Khả Khả hay tiểu Lâm là được và tôi đến từ Thượng Hải”. Sau khi đến phòng khách cô ấy chợt giới thiệu tên, lúc này Tô Lâm mới nhớ và giới thiệu lại bản thân và anh ấy đến từ Nam Kinh.

“Tôi tên Dịch Quân Thụy, tôi là người bản địa ở đây.” – Khách mời thứ 3 giới thiệu.

Hai người đều hy vọng có thêm thành viên mới thì bầu không khí sẽ thoải mái hơn nhưng không ngờ lại là thêm một người lạnh lùng, ít nói, bầu không khí càng lạnh hơn. Cả 2 đều thở dài trong lòng.

Thật may cho họ vì đã có thêm một nữ khách mời mới tới. Cô ấy mặc đầm dài đen, bó sát cơ thể gợi cảm, trang điểm theo phong cách Âu Mỹ trông như một nữ cường nhân xinh đẹp thành đạt. Cô ấy tên Tạ Như Lan và cũng đến từ Bắc Kinh. Tạ Như Lan là một cô gái tự tin, hoạt ngôn nên đã giúp bầu không khí thoải mái hơn.

Tiếp theo là một chàng trai nhìn rất non, năng động, mặc đồ thể thao trông tràn đầy sức sống. Cậu ấy tên Hàn Thiên Ân, đến từ Trùng Khánh.

Sau khi mọi người lại giới thiệu họ tên, quê quán của nhau thì Tạ Như Lan hỏi: “Chúng ta vẫn còn một khách mời nữa đúng không?”

“Đúng vậy” – Lâm Khả Như đáp.

“Vậy mọi người đoán xem là khách mời nam hay nữ?” – Tô Lâm hỏi.

“Tôi đoán là nữ.” – Hàn Thiên Ân hào hứng đáp, vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa reo.

Hàn Thiên Ân lập tức xung phong: “Để tôi ra mở cửa cho.”

Vừa mở cửa, xuất hiện trước mặt cậu ấy là một cô gái có mái tóc thẳng màu đen tuyền, dài đến hông. Mặc một cái đầm trắng dài phong cách cổ điển, khuôn mặt trái xoăn nhỏ nhắn, răng trắng môi đỏ, làn da trắng như tuyết, đẹp tựa tiên nữ. Cô ấy dịu dàng mỉm cười cất tiếng: “Xin chào.”

Khi cười khoé môi cô xuất hiện hai lúm đồng điếu ngọt ngào. Tiếng nói vừa vang đã kéo hồn cậu trai trước mắt đang ngẩn ngơ lại. Cậu hoàn hồn, ngại ngùng mỉm cười và cất lời chào. Cả hai cùng bước vào khu vực mọi người đang chờ. Tại đây mọi người đã đứng lên chờ đợi, tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô ấy kể cả Dịch Quân Thụy người đàn ông luôn có biểu cảm lạnh lùng và im lặng nãy giờ. Mọi người thi nhau giới thiệu bản thân cho cô ấy.

Sau khi Dịch Quân Thụy giới thiệu: “Tôi tên Dịch Quân Thụy, gọi Quân Thụy là được, đến từ Bắc Kinh.” thì cô gái đến cuối cùng này cũng tự giới thiệu bản thân khi trong lòng đang gào thét anh ấy thật đẹp trai.

“Xin chào mọi người, tôi tên Dương Hàm Chi, gọi tiểu Dương là được, tôi cũng là người Bắc Kinh, rất vui được gặp mọi người” – Giọng nói của cô nhẹ nhàng, êm tai và trong trẻo làm cho người nghe cảm thấy thật ấm áp, thoải mái.

“Hay là chúng ta cùng đi tham quan ngôi nhà nhỉ?” – Tống Lâm chợt nói.

Thế là tất cả mọi người cùng đi tham quan. Căn biệt thự này có 3 tầng, tầng 1 bao gồm phòng khách, phòng ăn có bếp mở, phòng đọc sách, phòng thể hình và nhà vệ sinh. Tầng 2 có 2 phòng ngủ, một phòng màu vàng ấm áp có 1 chiếc giường 2 tầng và 1 chiếc giường đơn được thiết kế gần nhau trong rất tiện nghi và một phòng đơn màu trắng nhỏ hơn. Ngoài ra còn có 1 phòng giải trí thiết kế tone xanh lá, bên trong có máy chiếu phim và ghế ngồi xung quanh căn phòng. Cả 3 cô gái đều chọn ngủ chung 1 phòng. Tầng 2 bao gồm 2 phòng ngủ cả hai đều là phòng đôi hai giường, tone màu của tầng này thiên về màu lạnh, dĩ nhiên là dành cho nam sinh. Hai nam sinh ngủ chung phòng và Hàn Thiên Ân ngủ phòng đơn. Bên ngoài sân biệt thự có khoản sân khá lớn, ở đây trồng rất nhiều loài hoa, bên hồ có để bộ bàn ghế có thể ngồi ngắm trăng rất lãng mạn. Vì phải ở chung trong vòng 1 tháng, một khoảng thời gian khá dài nên ngoại trừ lịch trình buổi hẹn hò được lên lịch trước và thời gian gửi tin nhắn thì mọi người vẫn đi ra ngoài làm việc bình thường.

Sau khi tham quan và đem vali vào phòng, mọi người cùng xuống phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.

“Mọi người ai biết nấu ăn?” – Tạ Như Lan hỏi.

Trong 6 người chỉ có Lâm Khả Như, Tô Lâm và Tạ Như Lan biết. Hai người Dương Hàm Chi, Hàn Thiên Ân thì biết sơ sơ, còn lại một người không biết gì là Dịch Quân Thụy. Nên 3 người chủ động làm bếp chính 3 người không rành thì phụ giúp. Sau khi vất vả hơn 2 tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng nấu xong một bàn đồ ăn đủ cho 6 người.

Chuyện khó khăn tiếp theo là vấn đề sắp xếp chỗ ngồi. Dương Hàm Chi không chút do dự ngồi cuối bàn. Hai cô gái còn lại cũng lần lượt ngồi xuống. Tạ Như Lan ngồi chính giữa cùng phía với Hàm Chi, Khả Như ngồi đầu bàn bên phía ngược lại. Tiếp theo không khí lại càng căng thẳng khi các chàng trai chuẩn bị lựa chọn chỗ ngồi. Dịch Quân Thụy không chút chần chừ ngồi đối diện Dương Hàm Chi, bên cạnh là Hàn Thiên Ân. Tô Lâm buộc phải ngồi đối diện với Khả Như.

Sau khi ăn được một ít lót dạ, mọi người bắt đầu trò chuyện. Lâm Khả Như hỏi: “Chúng ta giới thiệu tuổi và ngành nghề nhé?”

Mọi người gật đầu đồng ý thế là cô ấy nói tiếp: “Chúng ta bắt đầu từ Lâm Lâm đi.”

“Năm nay tôi 28 tuổi, hiện đang là giám đốc phân tích đầu tư cho một ngân hàng tư nhân.” Tô Lâm khiêm tốn giới thiệu.

Mọi người trầm trồ một chút rồi đến lượt Tạ Như Lan chia sẻ: “Tôi lớn hơn anh ấy một tuổi, hiện đang là giám đốc dự án của một công ty đa quốc gia. Nào tiếp theo đến tiểu tiên nữ.”. Nói xong cô quay sang đưa tay về phía Dương Hàm Chi.

Dương Hàm Chi mỉm cười ngại ngùng giới thiệu: “Năm nay tôi 24 tuổi, hiện đang kinh doanh một thương hiệu sườn xám.”

“Thật lợi hại, rất hợp với khí chất của em.” – Khả Như nói. Mọi người đều gật đầu bày tỏ đồng ý.

“Năm nay tôi 28 tuổi, hiện đang là giám đốc điều hành của một công ty.” – Dịch Quân Thụy nói. Sau khi anh ấy nói mọi người đều bày tỏ kinh ngạc cùng khâm phục.

Tiếp đến là Hàn Thiên Ân: “Năm nay tôi 23 tuổi, là một lập trình viên. Mọi người thật lợi hại.”

Cuối cùng đến Lâm Khả Như: “Không đâu, ai cũng giỏi cả. Mình 25 tuổi, hiện đang là phát thanh viên cho đài truyền hình Trung Ương.”

Thật may mắn mặc dù mọi người đến từ thành phố khác nhau nhưng đều cùng làm việc và có dự định sinh sống lâu dài ở Bắc Kinh. Sau khi ăn cơm và trò chuyện mọi người bắt đầu giải tán chuẩn bị gửi tin nhắn rung động cho đối tượng mình rung động hôm nay.

Để đảm bảo tính riêng tư và tránh cho mọi người xấu hổ nên sẽ dùng hình thức gửi tin nhắn qua điện thoại do chương trình cung cấp, và mỗi thành viên tự xem tin nhắn của mình ở bất cứ nơi nào trong nhà chung.

Sau thời gian dài để các thành viên suy nghĩ và gửi tin nhắn thì cuối cùng giây phút hồi hợp về kết quả đã được giải bày.

Lâm Khả Như gửi cho Tô Lâm. Nội dung tin nhắn: [Món Gà Cung Bảo rất ngon, lần sau anh hướng dẫn em cách nấu nhé!]

Tạ Như Lan gửi tin cho Dịch Quân Thụy: [Hôm nay trông cậu rất ít nói, là vì chưa thân quen hay do tính cách của cậu như vậy? Tôi hy vọng có thể được nói chuyện, tìm hiểu về cậu nhiều hơn.]

Dương Hàm Chi gửi cho Dịch Quân Thụy: [Xin chào Dịch Quân Thụy, rất vui được gặp anh. Ngủ ngon nhé!]

Tiếp theo là tin nhắn đến từ các nam khách mời. Họ cũng làm cho các vị quan sát viên cùng người xem hồi hộp không kém.

Tô Lâm gửi cho Lâm Khả Như: [Lần đầu gặp mặt có chút ngại ngùng. Hy vọng chúng ta có thể thoải mái giao tiếp với nhau hơn.]

Hàn Thiên Ân gửi cho Dương Hàm Chi: [Hôm nay rất vui được gặp cậu, cậu có vẻ ít nói là vì chúng ta mới gặp nhau đúng không? Mình mong chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cậu muốn ăn gì vào buổi sáng?]

Dịch Quân Thụy gửi cho Dương Hàm Chi: [Rất vui được gặp em.]

Vậy là các khách mời đã gửi tin nhắn cho người mà mình cảm thấy muốn tìm hiểu sau khi tiếp xúc ngày đầu tiên. Hôm nay có 2 khách mời không nhận được tin nhắn là Tạ Như Lan và Hàn Thiên Ân. Mặc dù chỉ là ngày đầu tiên nhưng không nhận được tin nhắn thì trong lòng chắc chắn cũng cảm thấy không thoải mái lắm.