Mùi Vị Của Mẫu Thân

6.69/10 trên tổng số 54 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Mẫu thân hắn, Trần Mạn Mạn , bốn mươi hai tuổi. Tuy ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn bảo trì dáng người, thanh xuân như cô gái hai mươi. Khuôn mặt mẫu thân hắn có thể nói xinh đẹp tuyệt thế, đôi mắt nâu …
Xem Thêm

Mẫu thân hắn, Trần Mạn Mạn , bốn mươi hai tuổi. Tuy ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn bảo trì dáng người, thanh xuân như cô gái hai mươi. Khuôn mặt mẫu thân hắn có thể nói xinh đẹp tuyệt thế, đôi mắt nâu giống như bầu trời hắc đêm, tồn tại nhiều điều bí ẩn, mê hoặc nam nhân, khiến bất kỳ đàn ông nào điều nhìn mắt mẫu thân hắn điều không thể kiềm chế được khống chế trầm luân, giống như hắn.

Môi chúm chín khóe lên nụ cười mê hồn, lây động con tim bất kể nam nhân nào nhìn thấy nàng. Dáng người có thể nói phong tử yểu điệu, mê người, từng cử chỉ điều mê hoặc nhân, hệt như yêu tinh câu mị nhân, đường cong mê người cùng với bộ ngực đầy đà, hai vυ" lúc nào cũng nhô cao lên khiến đàn ông thèm thuồng. Làn da trắng noản khiến nữ nhân ghen tị, thiên hạ khó có thể tìm được một người như nàng.

Tuy bốn mươi hai tuổi, nhưng bề ngoài vẫn cứ như là mười chín. Mẫu thân hắn lấy phụ thân hắn, lúc nàng hai mươi tư tuổi, sinh hắn ra lúc nàng hai mươi tư. Gia đình hạnh phúc nhưng trớ trêu thay, phụ thân hắn bệnh nặng qua đời, để lại mẫu thân hắn một mình nuôi hắn. Cuộc sống khó khắn và nhiều phiền phức, những kẻ thèm thuồng dung mạo của mẫu thân lúc nào cũng bày kế hoạch chiếm được mẫu thân hắn. Nhìn hàng trăm ánh mắt nam nhân nhìn mẫu thân hắn như hàng trăm con sói thấy còn mồi, lập tức nhào tới, nhìn mẫu thân hắn vì bảo vệ hắn mà tổn thương khí thể.

Nổi nhớ phụ thân không nguôi, ngày đêm hắn không ngừng thấy giọt lệ của nàng. Khóe mắt ngấn lệ, khiến tâm hắn đâu đớn, một mỹ phụ trẻ tuổi mất chồng, phải đối mặt nhiều kẻ thàm khát nhan sắc nàng, nuôi con, không dễ dàng.

Thời gian trôi qua, lướt qua đã mười tám năm. Hắn trở thành một mỹ thiếu niên, thừa kế từ phụ thân chu sa trí, đôi mắt hổ phách hửng hờ không quan tâm thế sự, chiếc mũi ngạo khí, môi mỏng không cười thanh đạm, mỹ giống như tiên nhân. Mẫu thân hắn nói, hắn rất giống phụ thân hắn, hoàn toàn khắc là phiên bản của phụ thân. Mười tám tuổi mỹ thiếu niên, mỹ giống như tiên nhân, chu sa trí lệ nhân, thanh đạm như nước, nho nhã không nói nên lời, từng cử chỉ điều lây động lòng người, khiến bất cứ nữ nhân nào điều sao xuyến.

Mười tám tuổi, đến tuổi thành hôn. Bất kể nữ nhân nào đến cầu hôn hắn điều lịch sự từ chối, không có nữ nhân nào làm hắn động tâm. Bởi trong thâm tâm của hắn, có một bóng hình nữ nhân, mỹ như yêu tinh, câu hồn đoạt phách, lúc nào cũng u buồn, chính là mẫu thân hắn, Trần Mạn Mạn. Từ nhỏ đến lớn, hắn không ngừng thèm khát thẩn thể nàng, ao ước chạm vào đó. Tình cảm này có thể nói là cấm kị, hắn không ngừng khống chế nhưng tình cảm này không dứt ra được. Từng đêm thống khổ, ảo tưởng mỗi đêm ôm gọm nàng trong vòng tay.

Nhìn cảnh trăng thanh gió mát, hắn ngồi hưởng thụ ngâm thơ, tiếng tiêu vυ"t trong gió, mái tóc dài phiêu phiêu, tà áo trắng bay bay khiến hắn giống tiên nhân hạ phàm. Chu sa trí trên chán, thanh đạm như nước, tiếng tiêu thê lương, chứa nỗi tương tư da diết. Tiếng tiêu ai oán, động lòng người như toát ra bao nỗi tương tư, tiêu và người như hòa nhập làm một, thiên âm khó quên.

Mà không biết có một người đang theo dõi hắn. Trần Mạn Mạn đứng góc tối, lẳng lặng theo dõi hắn, nhìn hắn u buồn, nàng biết tiếng tiêu chứa tương tư khiến tâm nàng nhịn không được khó chịu, thê lương. Hắn yêu ai rồi sao, nghĩ đến cảnh con trai nàng đứng cạnh nữ nhân nào, tâm nàng nhịn không được thống khổ, ghen tuông.

Từng năm tháng ở bên cạnh hắn, với thân phận mẫu thân. Tình cảm mẫu tử không biết trở thành tình cảm nam nữ lúc nào không hay, nàng yêu hắn, một tình yêu cấm kị lúc nào không hay, trái tim đau đớn rạng nứt, như muốn vỡ hàng trăm mảnh. Nghĩ đến cảnh hắn ôm nữ nhân khác, nàng thật khó chịu, nàng không muốn.

Nhưng biết làm sao, tình cảm luân lí này khó trời đất dung tha.

Nhìn hắn gần mà nàng bỗng thấy xa xôi. Bóng trăng thê lương, hắc ám tịch liêu, người gần đó mà ngỡ xa tận chân trời.

Hắn toàn tâm phát ra tiếng tiêu, hòa nhập vào cảnh giới, bổng hắn ngửi thấy ai đó, cảm giác hương thơm rất quen thuộc. Hắn cảnh giác lên tiếng:

– Ai đó !

Nàng định chạy, thì hắn dùng khinh công đuổi theo. Thấy hồng y mỹ phụ nhân hốt hoảng nhìn hắn, khóe mắt rơi lệ, hắn thầm ngạc nhiên:

– Mẫu thân….

Nàng cố gượng cười, đứng nói với con trai nàng:

– Chào…con..

Hắn kinh ngạc, sao mẫu thân lại ở đây. Nhìn nàng rơi lệ, tâm hắn bỗng nhói đâu, ai làm mẫu thân khóc, thật đáng chết, hắn nhất định băm kẻ đó làm trăm mảnh (NP: Hố hố, huynh định gϊếŧ huynh sao *chớp mắt tò mò*

Cổ Duy Nam: *sát khí* Im miệng !

NP: *cười tà tà* Ái chà, huynh đừng ngượng ! Ta biết huynh ngượng !

Cổ Duy Nam: Ta nói ngươi im miệng !

NP: *vẫn tiếp tục chọc* Hắc hắc, ngu gì im miệng !

Cổ Duy Nam: *cười sát khí* Ngươi muốn chết ! Ta đây thanh toàn…

NP: *kêu cứu* Á cứu mạng !)

– Sao mẫu thân lại ở đây…

Nàng ấp úng không nói nên lời. Phải làm sao đây, nàng nên nói cái gì, nghĩ đến cảnh hắn cùng nữ nhân khác bên cạnh, nàng nhịn không được rơi lệ. Tâm đau đớn, nàng không muốn.

Nhìn thấy nàng rơi lệ, hắn phát giận. Kẻ nào làm mẫu thân hắn đau đớn, hắn nhất định phải gϊếŧ (NP: *cười* Ca ca ăn dấm ! Hê hê) . Hắn ôm nàng vào lòng và nói:

– Sao mẫu thân lại khóc…

Khóe mi rơi lệ, tâm đau đớn. Nàng không muốn, nàng không muốn. Nghĩ đến cảnh hắn ở cùng nữ nhân khác, nàng điên cuồng rơi lệ, điên cuồng ghen tị:

– Không được, tuyệt đối không được ! Duy nhi, mẫu thân yêu con…

Cái gì ? Hắn có nghe lầm không. Thật hay đang mơ, mẫu thân hắn đang tỏ tình với hắn sao, hắn thật không thể tin nhìn nàng, điều hắn mơ ước bấy lâu trở thành sự thật sao. Nhìn ánh mắt nàng chân thật, lệ vẫn còn đọng, hắn mừng rỡ như điên, càng ôm chặt nàng vào lòng.

– Mẫu thân, mẫu thân yêu con có thật chăng ?

Nàng gật đầu, hắn càng mừng rỡ. Điên cuồng ôm nàng:

– Mẫu thân.. à không, Mạn nhi, nàng biết không ? Ta yêu nàng từ lâu rồi, bóng hình nàng khắc sâu vào tâm hồn ta, không thể thay đổi. Biết nàng là mẹ ruột ta nhưng vẫn cứ yêu, không đêm nào là ta nằm mộng, ôm gọn nàng trong tay, hận không thể ôm gọn nàng, cảm giác thống khổ. Mạn nhi… mạn nhi của ta, ta yêu nàng….

Hắn nói, khiến nàng cũng mừng rỡ. Nàng cũng yêu hắn, tình cảm này tuy cấm kị nhưng đày cám dỗ. Trên gương mặt tuyệt đẹp ửng hồng mê người, hương thơm nhẹ nhàng u nhã bay vào mũi hắn, như đang dụ dỗ hắn. Hắn không ngừng hôn nàng.

Mạn nhi của ta, nằm mơ ta không thể ngờ rằng nàng cũng yêu ta. Cảm giác thật hạnh phúc. Hắn hôn lên đôi môi nàng, dùng lưỡi hấp thụ tìm tòi bên trong miệng nàng, nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo cùng ôn nhu khiến nàng mê ly.

Bàn tay hắn ôm gọn eo nàng. Từ từ đảy nàng xuống sàn đất, nhìn nàng kiều mị trong lòng, mái tóc xỏa dài mê ly, mạn nhi của hắn thật đẹp, tựa như tiên nữ hạ phàm. Hắn hôn, bao lâu nay sự ham muốn, tương tư hắn điều đày vào đó, , hương thơm từ nàng dụ dỗ hắn, khơi dạy hỏa trong người hắn.

Hắn lướt xuống cổ, môi khẽ hửng hờ lướt qua. Từng lớp áo của nàng bị hắn xé toạt ra, lộ ra nguyên thân hình đường cong tuyệt đẹp, bờ vυ" như ngọn núi hùng vĩ trước mắt hắn khiến hắn tham lam muốn khám phá hết. Bàn tay xoa bóp nhụy hồng một cách điêu luyện, miệng hắn khẽ cắn nhụy hồng bên trái, như hấp thụ sữa bờ vυ".

Nàng nhịn không được rêи ɾỉ, hảo thoải mái. Cảm giác thật tuyệt, lâu rồi nàng không nếm thử, hơn mười tám năm thủ tiết. Kɧoáı ©ảʍ phi dục phi tiên hắn mang đến cho nàng thật tuyệt, kỹ thuật của hắn khiến nàng phải bất lực, càng ham muốn nhiều hơn. Bộ ngực bị ngấu nghiến, tham lam tàn phá, thật thoải mái.

– Ânn…â…..nâ….ân….

Bàn tay hắn khẽ lướt đến nhụy hồng.

P/s : Hết phần 1, còn phần 2 nữa :)) ! Thông cảm , lần sau nhé

Bình Luận (2)

  1. user
    Hai Nam Pham (8 tháng trước) Trả Lời

    Chán thế Sao mới 1 chương thôi đã ngừng rồi

  2. user
    Thúy (4 năm trước) Trả Lời

    Mong ngày tác giả hoàn thành truyện❤️😊

Thêm Bình Luận