Chương 44

Ninh Thịnh bị ồn bởi tiếng nước chảy, cô ngồi dậy, hai tay ấn đầu, cơ thể có chút nặng nề, Ninh Thịnh nhấc người ngồi dựa lưng vào giường, cảm nhận được cái lạnh thoáng qua, Ninh Thịnh lúc này mới nhìn rõ được mình đang trần trụi không một mảnh vải che thân, cô nhìn xuống dưới, dấu hôn xanh đỏ trải dài khắp người, lúc này Ninh Thịnh mới nhớ lại chuyện tối qua

Một đêm điên rồ!

Đêm hôm qua không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ nổi bao giờ mình mới dừng lại ,rồi cũng không biết mình đã đi ngủ lúc nào

Cạch..

Nghe tiếng đóng cửa bên trong, Ninh Thịnh quay đầu nhìn , cô thấy Nghiêm Khang từ phòng tắm đi ra, có lẽ hắn vừa mới tắm xong, Nghiêm Khang đi đến ghế ngồi, Ninh Thịnh nhìn qua ba người còn lại cũng đang ngồi đó, bọn họ gác chân nhìn cô bốn người tám ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Thịnh, Ninh Thịnh cười gượng một tiếng

"Ha"

"A, cuối cùng cũng đã tỉnh, anh còn tưởng em bị vắt khô mà chết rồi chứ!" Thần Túc liếc xéo cô, chăm chọc mà nói

Ba người kia quay mặt nhịn cười, Nguyễn Luân đi đến đưa cho cô một bộ quần áo, Ninh Thịnh vẫn còn nhớ mình hiện tại đang ở nhà của Bạch Liên kia, không hiểu sao bọn họ lại đem quần áo vào đây được nhưng cô vẫn đứng dậy đi thay đồ , một lúc sau cô đi ra, ngồi lại trên giường, năm người liền ngồi đó nhìn nhau

"Hôm qua em sao vậy?" Nguyễn Luân hỏi cô, hắn nhớ tới cô đêm qua thật sự rất đáng sợ, buổi sáng hắn nhìn tới vết tích trên người mình thì hoảng hốt một hồi, không những dậy phía sau còn bị tấc đầy thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ nhớp nháp kia, đây là lần đầu tiên sau khi làm xong mà hắn không được cô tắm rửa cho, ba người còn lại cũng không khá hơn là mấy

"Em bị bỏ thuốc! " Ninh Thịnh nhẹ nhàng nói

"Là Bạch Liên làm sao!" Thần Dực định thần nói, hắn đây là khẳng định chứ không phải là một câu hỏi

Ba người kia dù đã có chút đoán ra được nhưng không nghĩ sẽ là như vậy, bọn họ cho dù đã không còn quan tâm đến Bạch Liên nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ cô ta có thể làm ra được đều đó

"Ừ, cô ta định bỏ thuốc em cũng Trương Lâm Hạo! " Ninh Thịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, cô phần nào biết được suy nghĩ của bọn họ lúc này, có chút không vui mà nói

"Vậy em!" Nghiêm Khang đứng dậy nhìn cô , ba người kia cũng lo lắng nhìn cô

Trong lòng Ninh Thịnh có một cỗ khó chịu bốc lên, bọn họ đây là không tin tưởng cô sao, Ninh Thịnh không nói gì mà đứng dậy cười nói :"Về thôi!"

Cô bước chân nhanh đi mở cửa ra ngoài, bốn người bên trong cắn môi nhìn nhau rồi đi theo cô, Ninh Thịnh xuống dưới nhà thì thấy Bạch Liên cùng Trương Lâm Hạo đang ngồi đó

Bạch Liên nhìn thấy Ninh Thịnh đến thì đỏ mắt khuôn mặt dữ tợn đi đến, giơ tay định đánh cô , Ninh Thịnh phản xạ nhanh bắt lấy tay cô ta đẩy ra bên, Bạch Liên bị sức lực mạnh mẽ của cô làm ngã nhào ra đất, bốn người kia ra tới thì thấy cảnh này, Bạch Liên nhìn thấy bọn họ, cô ta thấy vết đỏ trên cổ của Nguyễn Luân thì càng điên cuồng hơn, mở miệng mắng chửi Ninh Thịnh

"Ninh Thịnh mày đúng là ghê tởm!"

"Ninh Thịnh chuyện ngày hôm qua là do anh bị cô ta gài bẫy , bây giờ mọi người đều biết chuyện của chúng mình, phải làm sao đây?" Trương Lâm Hạo đi đến bên cạnh đỡ lấy Bạch Liên đứng dậy, vẻ mặt đáng thương mà nhìn cô

Lúc này cô mới biết thì ra ngài hôm qua trong căn phòng đó có lắp đặt máy camera, chỉ cần thời gian tới đèn cùng camera trong phòng sẽ mở phát ra bên ngoài trên màn hình lớn ở bữa tiệc, nếu như ngày hôm qua cô không nhẫn nhịn lại được thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra, Ninh Thịnh nhìn Bạch Liên, có chút tán thưởng cho kế hoạch khá hay ho này, cô ta không những là nữ chính trong câu chuyện này mà còn là nữ chính ngay chính vở kịch của bản thân mình, ha đúng là nực cười

"Ngày hôm qua có liên quan gì đến tôi!" Ninh Thịnh nghiêng đầu hỏi Trương Lâm Hạo đang đứng đó

"Cô còn chối, chính cô là người dụ tôi vào căn phòng kia, để cho bây giờ tôi phải chịu như vậy, là lỗi của cô, cô là đồ xấu xa, Thần Dực ca ca, Nghiêm Khang ca ca, chính cô ta đã nhốt em vào phòng chung với tên Trương Lâm Hạo này để cho hắn ta cưỡng bức em, cô ta là kẻ đê tiện vô liêm sỉ!" cô ta gào thét khóc lóc chỉ chích Ninh Thịnh rồi nhào qua bốn người đang đứng kia khóc lóc đáng thương

Thần Dực đẩy cô ta ra, vẻ mặt nghiêm trọng nói :"Chính em đã bỏ thuốc Ninh Thịnh, cô ấy làm vậy chỉ là để trả lại em việc em đã làm ra thôi, Bạch Liên nếu như em không tín toán đến cô ấy thì bản thân sẽ không phải chịu những việc ngày hôm nay! "

"Không...em không có làm các anh phải tin em, là cô ta, lúc chưa có cô ta rõ ràng các anh yêu thương em như vậy, nhưng từ khi cô ta xuất hiện các anh lần lượt bỏ rơi em, rõ ràng là cô ta sai, cô ta mới là kẻ thứ ba xen vào giữa chúng ta, là cô ta sai mới đúng, tại sao lại nói em là người có lỗi! " Bạch Liên điên cuồng chỉ tay vào Ninh Thịnh vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô

"Ninh Thịnh không sai, người sai là tụi anh, chính bản thân tụi anh mới là người rời đi trước, Bạch Liên xin lỗi em, nhưng đến nước này anh không thể nào quay lại với em được nữa, xin lỗi! " hốc mắt bọn họ có chút đỏ lên, dù sao đây cũng là cô gái bọn họ từng yêu quý, bây giờ lại trở nên như vậy, nếu như nói không khó chịu là giả, nhưng cũng chỉ là một chút thương tiếc, còn phần tình cảm lúc trước đã không còn nữa rồi

"Không em không cần xin lỗi, em van các anh chỉ cần các anh ở lại bên cạnh em là được, bây giờ em đã không còn ai nữa rồi, Ninh Thịnh cô trả các ca ca lại cho tôi được không! " cô ta quỳ xuống ôm lấy chân Ninh Thịnh

Ninh Thịnh lùi về sau hai bước, lạnh mặt nhìn bọn họ, cô nhìn thấy vẻ khó xử cùng thương tiếc trên từng khuôn mặt kia thì tức liền bước ra ngoài , bản thân cô chưa từng do dự bất kỳ đều gì, nhưng Ninh Thịnh biết khi nhìn thấy Bạch Liên như vậy bọn họ lại do dự, có lẽ tình cảm mà bọn họ dành cho cô chưa đủ để dứt khoát đi sự mềm lòng kia, cũng có thể bọn họ chưa đủ tin tưởng cô, hoặc cũng có thể ,Ninh Thịnh nghe được tiếng gọi phía sau cô hít một hơi vào, bước càng nhanh hơn, hiện tại cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, cô muốn ngủ một giấc , cô muốn bản thân mình tỉnh táo lại mới có thể giải quyết vấn đề này

Bóng người phía sau chạy đuổi theo cô vừa chạy vừa gọi tên cô, nhưng Ninh Thịnh ở phía trước như không nghe thấy, khoảng cách hai người càng ngày càng xa đến khi không thể chạy được tiếp, người kia liền dừng lại thở dốc ,trên mặt hắn nước mắt chảy dài xuống nhòe cả tầm nhìn che lấp đi bóng dáng của cô