Chương 6 : Giận dỗi

Nguyễn Luân ngồi dậy, hai tay day day trán, hắn cảm nhận dưới thân ước át, không cần nói cũng biết đó là gì

Hắn mộng xuân

Hắn vậy mà lại mộng xuân, đối tượng còn là cô gái chỉ mới gặp mặt không những vậy hắn còn bị người ta đè , Nguyễn Luân cảm thấy hối hận, sao ngày hôm qua lại dành đi thăm Thần Túc làm chi để phải thấy cảnh đó

Đáng chết thật

Hắn chạy nhanh vào nhà tắm, tắm rửa giặt quần chuẩn bị đến trường

Xuống lầu ngồi vào bàn ăn sáng, món ăn hôm nay đều là những món hắn thích nhưng lại chẳng thấy ngon miệng gì cả

Gia đình hắn thuộc dạng khá giả, bố làm ngân hàng mẹ là bác sĩ, dù có hơi bận rộn nhưng đứa con duy nhất là hắn chưa bao giờ thiếu tình thương

Cả tám người bọn hắn đều là bạn lớn lên cùng nhau, cả bảy tên đều yêu thích cùng một người con gái nguyện ý chia sẻ với nhau, nhưng bây giờ hắn lại có một cảm giác với một người khác

Hắn quyết định nếu như vẫn chưa xác định được cảm giác ấy là gì, thì cứ để như vậy

..........

Ninh Thịnh hôm nay thức dậy muộn hơn hôm qua, nhưng thật ra là do đồng hồ báo thức thân thể này để, ngày hôm qua do cô đến đây sớm nên đành dậy sớm còn hôm nay cứ như thường là được

Chuẩn bị xong mọi thứ, cô đi xuống nhà, nấu cho mình một gói mì ăn liền, đối với cô món này đã thuộc hạng ngon nhất rồi

Tài khoản trong thẻ của thân thể này còn rất nhiều, có lẽ do cô ấy không ra ngoài lại không có bạn bè nên tiền bồ mẹ cô ấy gửi đều còn nguyên trong thẻ, bây giờ người hưởng lại là cô

Ngày mai là chủ nhật ,cô muốn đi mua ít quần áo đồ ăn vật để trong nhà

Giải quyết nhanh gọn một tô mì, sau khi rửa xong cô ra ngoài khóa cổng đi đến trường

Hôm nay trên đường người qua lại vẫn đông như thế, từ nhà cô đi bộ đến trường cũng chỉ khoảng mười phút là tới nên cô cũng không muốn đi xe buýt, đi bộ vừa thoải mái vừa có thể tập luyện sức khỏe

Nhớ lúc trước cô có thể vừa chạy vừa gϊếŧ tang thi trên khoảng đường gần hai kilomet

Thật trâu bò

"Này !"

Cô nghe tiếng gọi nhưng vẫn đi tiếp, nghĩ rằng mình không quen ai nên chắc không phải gọi mình rồi

"Ninh Thịnh! "

À là gọi cô thật

Cô quay đầu lại thấy người đứng đó thì nhoẻn miệng cười, cô tiến lại đứng sát người hắn một tay vén mái tóc hắn ra sau tai nói

"Ngươi tìm ta ?"

Nguyễn Luân nhìn hành động mây trôi nước chảy của cô thì đỏ mặt, trái tim đập thình thịch không yên

"Tôi...tôi..."

Mấy lời định nói ra bay đi hết, hắn cảm thấy mình không biết nên làm gì nữa, cô vẫn đứng đó cười kiên nhẫn đợi hắn nói

"Tôi tên là Nguyễn Luân! "

"Tôi biết !"

"Ừ!"

Hắn vượt qua cô chạy chối chết vào lớp, mười mấy năm sống trên đời đây là lần đầu tiên hắn thấy mất mặt như vậy

Ninh Thịnh nhìn bóng người chạy đi , trên mặt vẫn giữ nụ cười như vậy nhưng trong mắt tối đi vài phần

Cô không ngại có thêm nhiều bé con, nhưng điều kiện tiên quyết nếu như đã ở bên cô thì chỉ có thể phục tùng một mình cô từ thân thể đến tinh thần

Trong cô là bản năng của một con thú săn mồi, thay vì ở yên hưởng thụ thứ người ta dâng đến cô tình nguyện ra chiến trường để dành lấy chiến lợi phẩm cho mình

Thần Túc ngày hôm qua là một ngoại lệ, đương nhiên sẽ không có lần sau

Nam nhân của nữ chính ngoại trừ ba người cô có tiếp xúc là hai anh em Thần Dực và Thần Túc cùng với Nguyễn Luân thì còn lại bốn người

Trong quyển tiểu thuyết này các nam chính đa phần chỉ là con nhà khá giả bình thường, không có nắm giữ kinh tế này nọ hay hắc bang gì gì kia, nói chung đa phần chỉ là cảnh bạch bạch 3p 4p một đống P vì đó, có thêm vài ba cảnh nữ phụ lắc lư hại nữ chính vậy thôi, nói chung đây là quyển sách bối cảnh vườn trường cɦịƈɦ cɦịƈɦ

Cô lắc đầu bước vào lớp, thấy bé con lại đang oai oán nhìn cô, Ninh Thịnh hứng thú nhướng mày, sao lại xù lông lên rồi

Cô vừa ngồi vào bàn tươi cười nhìn hắn thì nghe hắn lên tiếng

"Anh, đổi chỗ với em đi !"

Thần Túc nhìn cô cười thì tức giận quay sang nói với Thần Dực

Cô gái này ngày hôm qua làm hắn như vậy mà khi về lớp đến lúc về còn không thèm quan tâm hắn, cả buổi không nói câu nào, đến sáng hôm nay hắn đợi cô một lúc lâu trước tiệm bánh bao ngày hôm qua cũng không thấy, đến lúc gần vào lớp hắn mới đi, vậy mà lại thấy cô ở hành lang vui vẻ cợt nhả bạn mình, đố xấu xa, ăn hắn xong thì không muốn nữa, hắn còn lâu mới muốn ngồi chung với cô

Thần Dực nghe em trai mình nói thì im lặng, hắn có chút không muốn, bọn họ đã thống nhất mỗi ngày sẽ đổi chỗ để được ngồi chung với Bạch Liên, hôm nay đến lược hắn, Thần Dực muốn nói không nhưng nhìn đến vẻ mặt của e trai thì hắn lại đứng dậy

Nói thật lý do lớn nhất hắn thật sự không muốn đổi chỗ với Thần Túc là tại cô gái kia, cô gái ấy luôn tươi cười nhưng đôi mắt lúc nào cũng đáng sợ, chỉ cần nhìn vào đó hắn cảm thấy bản thân như muốn chìm sâu vào trong đó, bản thân như thể không còn là của mình chỉ muốn tiến vào nơi đó

Hắn lần nữa lưỡng lự

"Anh chắc chắn muốn đổi chỗ !"

Nghe tiếng cô nói Thần Túc tức giận quay sang

"Chắc....."

Chữ "chắn" vẫn chưa kịp nói ra thì hắn nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của cô, sự tức giận trong lòng bỗng thay bằng sự uất ức, cô nghiêm vì mà nghiêm chứ, hắn mới là người bị cô khi dễ đây này, vậy mà cô còn trừng hắn, đồ xấu xa

Hắn sụt sịt mũi ngồi xuống

Ninh Thịnh thấy dậy liền mĩm cười, trước sự ngạc nhiên của mọi người liền ôm hắn vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, khuôn mặt lại tươi cười ôn nhu, cứ như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác

"Ngoan!"

Những người xung quanh rất ngạc nhiên, đặc biệt là Bạch Liên, cô ta nắm chặt tay nghiến răng , từ bao giờ Thần Túc ca lại nghe lời người khác như vậy

Trong mắt của Thần Dực cũng hiện lên sự phức tạp

Còn Nguyễn Luân khi nhìn thấy cảnh đó lại cảm thấy cực kì khó chịu

Mỗi người một suy nghĩ nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn hai người kia, nếu ai nói một người con gái ôm một người con trai vào lòng có lẽ nhìn sẽ hơi kỳ cục, nhưng hình ảnh này lại hòa hợp hơn cái gì hết

Ninh Thịnh cười nhẹ, ôm bé con mình vào lòng, nhớ lại chuyện lúc nãy, nếu Thần Túc thật sự muốn đổi chỗ, cô không ngại chịu đau chút ít vứt bỏ thứ mình yêu thích đâu, nói chung nếu đã không muốn cùng cô thì cô cũng đâu thể cưỡng ép được đúng không, cho dù chuyện đó hơi thú vị nhưng cô phiền, cứ ngoan ngoãn như vậy không phải tốt hơn sao?