Chương 7 : Liên lạc

Ninh Thịnh ôm Thần Túc trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve hắn

"Bé con, ngày mai anh có rảnh không? "

Thần Túc ngước lên nhìn cô, hắn dự định gật đầu thì nghe tiếng nói sau lưng

"Thần Túc ca, ngày mai em sẽ qua nhà anh ăn cơm với hai bác nhé, lâu rồi em chưa gặp họ "

Người lên tiếng là nữ chính Bạch Liên của chúng ta, nhìn khuôn mặt đó xem, thật đáng yêu mà

"Phì ! Được vậy nếu bé con không rảnh thì để khi khác vậy, em muốn rủ bé con ngày mai đi trung tâm thương mại mua quần áo với em, nhưng ăn cơm với ba mẹ quan trọng hơn mà đúng không "

"Ừ !"

Tiếng chuông lớp học vang lên, mọi người nháo nhào về chỗ của mình, cô buôn Thần Túc ra, bàn tay hư hỏng vuốt ve từ đầu xuống mông, ở nơi mềm mại đó nắn bóp vài cái, thành công làm người nào đó đỏ mặt tức giận

"Biếи ŧɦái !"

Ha ha, đúng là rất đáng yêu , cái miệng nhỏ thật độc nhưng khi rêи ɾỉ lại rất ngọt ngào

A chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy hưng phấn

Tầm mắt cô nhìn lên , thấy một người đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt chán ghét, nếu như bỏ qua hai bên tai hắn đang đỏ ửng thì mọi chuyện lại khác

Gì đây Tsundere à !

Cô biết người này, tên gì á nhỉ , Nghiêm Khang người này có thể coi là người đàn ông đầu tiên của nữ chính

Theo miêu tả trong tiểu thuyết là dạng lạnh lùng ít nói, là người giải quyết mọi rắc rối của nữ chính, xem nữ chính như thịt trên đầu quả tim, đối với nữ chính Nghiêm Khang này có một vị trí rất quan trọng

Vậy mà không ai biết hắn lại có tính cách như vậy

Nữ Vương Thụ !

Ha ha, quá nhiều thứ thú vị rồi

Lúc trước việc cô thích làm nhất là chém gϊếŧ tang thi, đem đầu của chúng nó bóp nát, mùi hôi thối quanh quẩn chóp mũi, mùi máu tanh trong không khí đó là lúc du͙ƈ vọиɠ của cô đạt đến đỉnh điểm nhưng bây giờ thứ cô muốn làm nhất là đem đám đàn ông của nữ chính ,đem đè dưới thân cho bọn họ rên la ,thuần phục mình

Máu trong cơ thể đang sôi trào, kêu gào như muốn nổ tung

"Khốn kiếp, thật muốn !"

Côи ŧɦịŧ trong quần phản ứng, căng cứng đói khát, nó như đang muốn ngăm mình trong dòng suối nóng ấm, thèm được giải thoát phóng thích ra bên ngoài

Ninh Thịnh trầm mặt, vật dưới thân đúng là khó kiểm soát, cô cố gắng rất lâu mới có thể bình ổn nó lại, đúng là tự mình hại mình mà, bây giờ vẫn chưa phải lúc, bé ngoan mày ráng chờ thêm một thời gian nữa ,tao chắn chắn sẽ cho mày ăn để thỏa mãn

...............

Sáng hôm sau Ninh Thịnh 10 giờ mới ra khỏi nhà, nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại cô mĩm cười

Ngày hôm qua cô đã có số của bé con, à còn thêm một người nữa

Ấn vào dãy số , tiếng nhạc chờ nhạc nhẽo vang lên, qua một lúc lâu mới có người nghe máy

"Alo...."

Cô cười

"Anh đang ở đâu ?"

Người trong điện thoại im lặng vài giây mới trả lời

"Tôi....trước trung tâm thương mại "

"Được...chờ tôi "

Đi xe buýt đến đó khoảng 30 phút, lần đầu hẹn người khác đã phải để người ta đợi, đúng là không phải thân sĩ mà

Đến nơi cô nhìn xung quanh, chỉ mất một chút đã có thể nhìn thấy người đó, hắn chỉ cần đứng yên đó nhưng lại có một sức hút không thể tả được, rất hấp dẫn người

Nguyễn Luân hôm nay mặc áo thun trắng, quần jean, mang giày thể thao là phong cách thời trang yêu thích của giới trẻ bây giờ, vừa thoải mái lại năng động

Hắn đợi cô đã lâu, nửa muốn về nửa lại không, nếu như hỏi hắn tại sao lại đứng đây phải nói về ngày hôm qua

Hôm qua sau khi ra về, hắn không biết tại sao lại ngồi yên chờ cô ra về, mọi người trong lớp đã về hết, chỉ còn lại hai người, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một chiếc điện thoại màu đen, nhìn lên chủ nhân của nó đang tươi cười nhìn hắn

"Bạn học, có thể cho số điện thoại không"

"Ờ...được "

"Bạn học Nguyễn Luân sao giờ này lại chưa về thế, hình như bạn bè và bạn gái của bạn học về hết rồi mà đúng không?"

Cô vui vẻ nhìn ra cửa, rồi lại nhìn hắn, ngón tay cái vuốt ve qua lại đôi môi hắn, đến khi cô thỏa mãn dừng lại đem ngón tay khi não đưa lên miệng liếʍ ɭáρ

"Không lẽ bạn học đang đợi tôi !"

"Không....không phải...."

Hắn lắc đầu phủ nhận, sau đó dường như cảm thấy không đáng tin rồi lại im lặng

"Ha ha ha ha"

Cô cười lớn, dùng tay nâng cầm hắn lên ,để mặt hắn nhìn thẳng vào mình

"Trẻ nhỏ nói dối là xấu lắm !"

Hắn tức giận gạt tay cô ra

"Tôi không phải trẻ nhỏ, mau buông ra, tôi phải về !"

"Được, ngày mai 10h gặp nhau ở trung tâm thương mại, tạm biệt bạn học "

Cô buông hắn ra ,đi ra cửa, khi ra khỏi lớp vẫn không quên quay đầu lại tươi cười vẫy tay chào hắn

Nguyễn Luân ngồi đó thẩn thờ rất lâu mới hiểu được ý của cô

.........

Hắn bên này nhìn cô gái bước tới chỗ mình, hôm nay cô ăn mặc khá thoải mái, cũng như hắn chỉ mặc áo thun với quần jean, bên hông cột thêm một chiếc áo sơmi, nhìn vô cùng khỏe khoắn

Ninh Thịnh bước tới, tự nhiên nắm lấy tay hắn, cười nhẹ nhàng

"Có muốn mua gì không? "

"Không! "

"Vậy đi với em mua quần áo nhé !"

"Ừm !"

Cả hai nắm tay nhau đi vào trong, nhìn thoạt qua cứ như một cặp tình nhân đang hẹn hò, không khí hường phấn xung quanh, nhưng chỉ trong lòng của cả hai mới thực sự biết bản thân đang nghĩ gì

Một người muốn kiểm chứng lại tình cảm của bản thân

Một người lại muốn đem người kia ăn sạch

Liệu hôm nay ai sẽ đạt được mục đích của mình ?

Một ngày này hẵng còn rất dài