Chương 1: Ở lại một chút

Lương Lộc ra khỏi thang máy ở tầng 16 của công ty như thường lệ, chạy tới quẹt thẻ chuyên cần vào đúng 8:30, trong lúc đi về phía vị trí làm việc của mình, cô theo thói quen liếc mắt nhìn văn phòng tổng giám đốc một cái.

Đúng như dự đoán, cửa phòng làm việc đã mở từ khi nào, Tiếu Khâm ngồi ngay ngắn trong đó, đang cúi đầu lật văn kiện, lúc Lương Lộc chuẩn bị thu hồi ánh mắt, dường như anh cảm nhận được cô đang nhìn mình, anh ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với cô.

Trái tim của Lương Lộc lỡ một nhịp. Môi anh mím chặt, lông mày hơi nhếch lên, trên mặt không có biểu cảm gì, có thể người khác không nhìn ra nhưng Lương Lộc biết, tâm trạng của anh đang không tốt.

Cảm thấy lo lắng, cô bước nhanh đến vị trí làm việc, nhỏ giọng chào hỏi đồng nghiệp ở gần, sau đó tận lực im lặng, từng cái nhấc tay nhấc chân đều cẩn thận nhẹ nhàng, cố gắng giảm thiểu số lần đứng dậy rót nước cùng đi WC hết mức có thể, giảm thiểu thời gian xuất hiện trong tầm mắt của người nào đó…

Bình an trải qua một buổi sáng, vừa mới chuẩn bị thở phào một hơi, thì buổi chiều lúc vừa đi làm lại được thông báo 3 giờ lên phòng họp tầng 15 để họp bộ phận.

Đúng 3 giờ, bóng dáng cao lớn của Tiếu Khâm xuất hiện ở cửa phòng họp, không ít nữ đồng nghiệp lén nhìn qua, hoặc là xấu hổ mang pha chút sợ hãi, hoặc là giả vờ che giấu. Lương Lộc bình tĩnh hơn cả, yên lặng thu hồi ánh mắt rồi cúi đầu.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tuy hơi căng thẳng nhưng cũng coi như bình an vô sự. Lúc Lương Lộc lẩn mình trong đám người chuẩn bị rón rén ra khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy giọng Tiếu Khâm truyền đến: "Lương Lộc, cô ở lại một chút.”

Đủ loại ánh mắt đổ dồn về phía cô, thăm dò có, tò mò có.

Chỉ thấy Tiếu Khâm gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó lạnh lùng nói: "Lần này mất đơn hàng, cô cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, lát nữa đối tác tới, cô phải đứng ra giải thích rõ ràng."

Bị trách móc trước mặt mọi người, Lương Lộc cảm thấy khó xử, nhưng cũng hiểu được anh đang tìm cho mình một lý do hợp lý để ở lại phòng họp, gạt bỏ mấy suy đoán cùng bát quái của mọi người.

Trong lòng không tình nguyện nhưng cũng không thể làm gì, Lương Lộc dùng tốc độ chậm nhất di chuyển qua, đám người đã tan hết, cửa phòng họp nặng nề một lần nữa khép lại.

“Làm sao? Ban nãy anh nói em như vậy là sai à?" Anh tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ điện thoại như đang trả lời tin nhắn, dáng vẻ bề bộn nhiều việc, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.

Lương Lục há hốc miệng, cuối cùng không nói gì, bởi vì anh nói đúng, quả thực trong chuyện này cô là người sai, bản thân cô cũng tự biết.

Khó trách hôm nay tâm trạng anh không tốt, vừa rồi ngồi họp nghe anh nói với mọi người chuyện làm ăn vốn như ván đã đóng thuyền với Lý tổng đã thất bại trong phút mốt, cô lập tức hiểu được. Cũng may anh chừa lại đủ mặt mũi cho Lương Lộc, không nói nguyên do và truy cứu trách nhiệm trong cuộc họp, chỉ thảo luận biện pháp cứu vãn và giảm thiểu tổn thất, trong lòng Lương Lộc cũng không khỏi buông lỏng.