Chương 1: Vật họp theo loài

Làm một người đàn ông, Úc Nam cảm thấy, trong cuộc đời, thứ nhất, không được ngồi lên xe của một người say rượu, thứ hai, không thể tin bất cứ thằng nào, nếu không, có thể sẽ mất mạng.

Nói ra thì cũng thật là không may, hai dạng này, y đều dính.

Y không nên nghĩ rằng đồng nghiệp Tiểu Trương của y không uống rượu, đã vậy còn lên xe của hắn.

Cả hai đều là hộ sĩ nam của khoa sản, sau khi nhà của Tiểu Trương bị phá bỏ di dời, hắn liền đệ đơn xin thôi việc, đồng thời còn muốn mời toàn bộ phòng sản khoa đến nhà hàng Michelin năm sao để dùng bữa.

Cái đêm mà Tiểu Trương mời cơm, Úc Nam vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật hỗ trợ giúp đỡ một sản phụ mang thai bốn đứa nhỏ.

Sở dĩ mà nói là hỗ trợ, bởi vì lúc đầu, ca phẫu thuật này là của Tiểu Trương, Úc Nam đã tăng ca đêm suốt mấy ngày, theo lý thì hôm nay kiểu gì y cũng phải được nghỉ ngơi.

Nhưng Tiểu Trương đã nộp đơn xin từ chức, hộ sĩ trực ban thì lại đang mang thai, hơn nữa, sản phụ lần này mang thai tận bốn đứa nhỏ, thể trong của sản phụ đã hơn 200 cân, cho nên y tá trưởng đành phải để cho Úc Nam đứng ra làm.

Là nam hộ sĩ duy nhất trong khoa sản, Úc Nam không có lý do nào để từ chối.

Úc Nam là người có tinh thần làm việc của một người làm việc lâu năm, cho nên y nửa đùa nửa giỡn tranh công với cấp trên: “Không thành vấn đề, nhanh mà lãnh đạo à, đến khi đánh giá thành tích, nhớ chiếu cố cho em chút đấy.”

Y tá trưởng vỗ vỗ vai của y, “Yên tâm, không thể thiếu cậu được, vất vả cho cậu rồi, Tiểu Úc.”

Cũng may mà sản phụ kia sinh sản thành công, mẹ con năm người đều bình an, không uổng công Úc Nam đi theo làm tùy tùng mà bận việc cả đêm.

Khi ca phẫu thuật kết thúc thì đã hơn 10 giờ tối, vốn dĩ Úc Nam đã có thể tan làm, nhưng vì mấy đứa nhỏ sinh non, phải đưa vào trong l*иg ấp, người nhà của sản phụ chỉ có một người đến, những người khác vẫn còn đang trên đường tới, điều kiện của gia đình bọn họ không được tốt lắm, cho nên không thuê nổi người chăm sóc, chồng của sản phụ vừa phải chăm sóc vợ, lại vừa phải chăm sóc con, còn phải ký đủ loại giấy tờ, mấy đứa nhỏ không có ai quan tâm, gấp đến độ xoay mồng mồng.

Úc Nam nghĩ một hồi, quyết định ở lại chăm sóc bốn đứa nhỏ.

Chồng của sản phụ định dập đầu với y, nhưng lại bị y cản lại, nửa thật nửa giả nói: “Anh đừng như vậy, nếu lãnh đạo của tôi mà thấy, chắc chắn sẽ trừ tiền tôi đấy.”

Chồng của thai phụ vội vàng đứng thẳng, nhưng vẫn cúi đầu trước y.

Y tá trưởng nhìn y bận rộn như vậy, liền hỏi: “Còn chưa về sao, người thân của cậu à?”

Úc Nam cười gật đầu, “Đúng vậy.”

“Nói bậy nói bạ, cứ nói chuyện vớ vẩn, nhanh về nghỉ ngơi đi, để cho người nhà của bọn họ lại đây.”

Y tá trưởng biết, Úc Nam chỉ có một mình, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ tại cái bệnh viện này, thì y lấy đâu ra người thân.

Úc Nam cười nói: “Tôi làm vậy chẳng phải vì muốn có cái cờ thưởng hay sao, rất vinh hạnh đấy.”

Y tá trưởng không nói thêm nữa, đây không phải là lần đầu tiên Úc Nam giúp đỡ chăm sóc những đứa trẻ mới sinh, đương nhiên là y chẳng vì bất cứ điều gì cả, nhưng miệng y lại toàn nói phét những câu không thật, chỉ đơn giản là y mềm lòng, không thể chịu được khi người khác tứ cố vô thân.

Y tá trưởng: “Được rồi, thân thể của cậu cũng đâu có khỏe mạnh gì cho cam, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Úc Nam mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở khoa sản bệnh viện, đối với chuyện này, cũng chỉ có y tá trưởng mới biết.

Cũng may mà đến rạn sáng, cuối cùng thì người nhà cũng đến, sau khi Úc Nam nói rõ những gì cần phải lưu ý, liền xóa xoa vãi nhức mỏi, chuẩn bị tan làm.

WeChat của y có tận 80 tin nhắn chưa đọc, đến từ tám tên đoàn ông khác nhau.

Bọn họ đều gửi định vị cho y, hẹn y đi ra ngoài uống rượu.

Ai cũng nói, trong giới gay chỉ toàn là 0 (thụ), 1 (công) thật sự không dễ tìm, nhưng vây quanh Úc Nam, quanh năm suốt tháng điều là một đống 1.

Úc Nam biết, mấy tên tra 1 chỉ thích loại người chỉ chơi chứ không gả giống như y.

Y mang khuôn mặt thanh xuân như mối tình đầu, trắng trợn táo bạo nói chuyện yêu đương với người khác, ái muội, uống chút rượu, nói nói lời âu yếm, hôn môi, ôm, mặt đỏ tim đập, đều là cảm giác của mối tình đầu.

Trong men say mông lung, cứ nghĩ là sẽ thiên trường địa cửu, nhưng sau khi tỉnh lại, trong lòng cũng hiểu, trái tim này vẫn không thể trao, chỉ có cảm giác, trong hư không mang theo chút lãng mạn, như gần như xa, thật thật giả giả.

Nhưng hôm nay Úc Nam mệt muốn chết, chỉ muốn về nhà nằm yên bất động, không muốn nói chuyện yêu đương với người khác.

Y trả lời tin nhắn của một người trong số đó.

【Em vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, mệt quá, rất muốn ngủ, ca ca đừng lo cho em, em sẽ rất nhớ anh.】

Úc Nam sao chép tin nhắn, một chữ cũng không sai, trực tiếp chuyển cho những người còn lại, sau đó ném đi động qua một bên, thay quần áo để tan làm.

Sau một lúc lâu, y nhận được điện thoại của người giao hàng, tất cả nó đều là do mấy người mà y gọi là ca ca kia tiện quan tâm mà thôi, có người gửi cơm hộp cho y, cũng có người gửi hoa tươi đến.

Nhưng không có một ai nói muốn đưa y về nhà.

Úc Nam đi xuống lầu, nhìn hoa tươi cùng đồ ăn, trả lời tin nhắn.

【Cảm ơn ca ca. Ăn rất ngon.】

Nghĩ nghĩ một hồi y lại xóa đi, nếu nhắn như vậy, vậy thì phải suy nghĩ xem ai là người gửi hoa đến, ai là người gửi đồ ăn đến, như vậy thì quá phiền.

Y lại soạn tin nhắn thêm một lần nữa.

【Cảm ơn ca ca, lần sau không cần phải lo cho em như vậy đâu, hôm nào gặp mặt nha ~】

Úc Nam mở tất cả hộp cơm ra, đặt ở nơi mà những con mèo hoang thường xuyên qua lại, hoa tươi thì trực tiếp ném vào thùng rác, không chút do dự đậy nắp lại.

Bọn họ tra, nhưng y cũng chẳng tốt hơn là bao, vật họp theo loài mà thôi.

Úc Nam đang muốn về nhà, nhưng không ngờ ông trời không chiều lòng người, mưa tí tách tí tách mà bắt đầu rơi.

Úc Nam thật sự rất ghét ngày mưa, chỉ cần có mưa, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.