Chương 1: Có chút ánh sáng nhạt nhòa

Thể loại: Ngôn

Văn án: Tôi là con dâu nuôi từ bé của một gia đình hào môn, được mẹ chồng tương lai cưng chiều hết mực.

Cho đến khi chồng chưa cưới lạnh nhạt của tôi dắt tay một đoá hoa nhỏ, hiên ngang bước vào cửa chính Từ gia. Tôi lập tức xin Từ phu nhân nhận mình làm con nuôi, hướng về đoá hoa nhỏ gọi một tiếng "Chị dâu."

Làm thế nào mà Từ Khiêm lại phát hoảng rồi?

******

Năm tôi mười tuổi, thổ phỉ đột nhập vào làng. Cướp của, gϊếŧ người không chuyện gì không dám làm.

Dân làng đàn ông thì đứng lên chống trả, phụ nữ dắt theo trẻ con và người già chạy trốn, ẩn nấp.

Nhà ở nông thôn vốn là những căn nhà không quá chắc chắn. Nếu dùng hết sức đập phá tất nhiên sẽ không trụ nổi.

Bọn chúng rà soát từng nhà, cướp gϊếŧ phủ phê sau đó nhanh chóng rời đi.

Dân làng sống sót không quá một nửa. Trong số người sống sót đó… cũng không có cha mẹ tôi.

Hôm sau, những người sống sót trong làng bắt đầu làm tang sự và chôn cất người đã khuất.

Đứng nhìn một hồi lâu gò đất nhô cao được cắm xuống hai tấm gỗ lớn phía trước, trên đó khắc rõ tên cha mẹ tôi. Sau đó tôi nhân lúc người lớn không chú ý lẻn về nhà.

Tôi không khóc, vì sớm thôi… tôi sẽ đến bên họ.

Cha tôi đã xây dựng một cái hầm nhỏ trong nhà. Không ngờ có ngày lại dùng đến một cách không vẹn toàn chút nào.

Lẽ ra lúc cha tôi ra giúp dân làng, mẹ đã dẫn tôi xuống hầm trú. Nhưng lại nghe a thẩm nhà bên gõ cửa cầu cứu. Mẹ tôi không nhịn được leo lên mở cửa và không hề quay lại.

Tôi chẳng nghe thấy tiếng động gì bên trên cả.

Tại sao mẹ phải giúp người khác?

Tôi ước gì cha mẹ tôi đừng giúp ai cả. Nếu vậy có lẽ tôi sẽ không trơ trọi một mình như hiện tại.

Vị a thẩm đó cũng không phải là người tốt, luôn soi mói bàn tán về mẹ tôi. Có lẽ lúc đó thẩm ấy đã để ý thấy cả nhà tôi chỉ có cha tôi đi ra. Tôi và mẹ không chạy khỏi nhà như những nhà khác nên hẳn là có chỗ trú an toàn.

Ba ngày tiếp theo tôi ở dưới hầm, có đủ thức ăn nhưng tôi không đυ.ng đến.

Một đứa trẻ mười tuổi như tôi tuy có thể không ăn nhưng tôi vẫn không thể nhịn được khát, rất khó chịu, tôi vẫn sẽ uống một ít nước.

Tôi chỉ nằm một chỗ, căn hầm rất tối, tôi không muốn thắp đèn.

Rất nóng… nhưng tôi chịu được.

Không ăn gì nên đến ngày thứ ba tôi đã không còn chút sức lực nào để ngồi dậy. Mắt cũng hoa cả lên.

Lúc tôi nghĩ tôi sắp được đến nơi có cha mẹ tôi ở đó… thì nắp hầm mở ra. Có chút ánh sáng chiếu vào. Tôi lờ mờ nhìn thấy một a thẩm xinh đẹp chạy về phía tôi.

Vừa khóc vừa ôm lấy tôi hét lên: “Hán Lương, Chu Ngọc ở dưới này, xuống giúp em.”

Sau đó là tiếng bước chân dồn dập, một dáng người đàn ông cao lớn y như cha tôi xuất hiện.

Sau đó nữa là tiếng xe ngựa lạch cạch lăn trên đường.

Lại sau đó tỉnh dậy tôi đã ở trong một căn phòng rất đẹp, gần như to bằng cả cái nhà tôi.

Bên cạnh vẫn là thẩm thẩm xinh đẹp đó, dịu dàng chăm sóc cho tôi.

**********

Sáng sớm khi tôi vào phòng mẹ Từ, bà có chút bối rối nắm lấy tay tôi ân cần nói: “tiểu Ngọc con yên tâm, có mẹ làm cho con, vị trí của con vẫn luôn là của con.”

Tối hôm qua Từ Khiêm nắm tay một cô gái nhỏ trở về, tôi đã thức trắng đêm suy nghĩ. Tôi ở Từ gia cũng mười năm rồi.

Lúc mới về đây, tôi đã mặc định lớn lên sẽ lấy Từ Khiêm.

Mặc định bản thân mình với Từ Khiêm chính là yêu nên cho dù Từ Khiêm có lạnh nhạt như thế nào, chán ghét tôi ra sao, dưới sự ủng hộ của mẹ Từ tôi chưa bao giờ nản lòng.

Từ từ cố gắng dùng sự ân cần dịu dàng đợi anh xoay chuyển tâm ý.

Nhưng hôm qua, lúc hai người đó tay trong tay trước mặt vị hôn thê là tôi. Tôi đã nhận ra rằng…

Tôi không hề yêu Từ Khiêm.

Tôi chẳng cảm thấy gì khi nhìn thấy bọn họ công khai tình tứ thân mật.

Suy nghĩ đủ nhiều, tôi đưa ra kết luận rằng quan trọng hơn cả Từ Khiêm chính là gia đình có ba mẹ Từ. Từ Khiêm chỉ là con của hai người tôi yêu thương nhất. Vì thương ba mẹ tôi cũng thương luôn cả Từ Khiêm.

Tôi nắm chặt lấy tay mẹ Từ cười trấn an bà: “Không sao đâu mẹ.”

Mẹ Từ thở dài nói: “ Cái thằng nó chẳng giống ai trong nhà, tính tình nó không nói nổi mà.”

Hôm qua mẹ Từ đã mắng Từ Khiêm trong phòng rất lâu. Từ Khiêm chỉ im lặng, chắc là lại tỏ vẻ mặt không lọt vào tay như thường làm.

Năm ngoái, mẹ Từ đã thúc giục hôn sự của chúng tôi.

Nhưng anh đã nói với mẹ là: “Mẹ thích nó như vậy thì tự đi mà cưới nó.”

Sau đó cũng lấy cớ đi làm ăn mà xuống phía Nam vài tháng.

Anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi, tính tình nông nổi hiếu thắng, tuy nhiên ra ngoài lại rất biết làm ăn. Kiếm về cho từ gia những mối làm ăn cũng không nhỏ. Lại có tiếng nói nhất định trong giới làm ăn.

Tôi không hiểu nổi hết bản thân mình thế mà tôi đã dành rất nhiều thời gian để hiểu anh. Từ Khiêm thích ăn gì? Thói quen sinh hoạt ra sao? Ghét món gì? Thứ gì? tôi đều nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng giờ không cần thiết nữa. Nếu em trai hơn tuổi thích một cô gái, người chị này hiển nhiên nên hoàn toàn rồi.

Dù vậy, ba mẹ từ vẫn là của tôi.

Tôi không cướp cũng tuyệt đối không nhường.

Tôi quỳ xuống chân mẹ, tựa đầu vào đùi mẹ.

“Mẹ, chúng ta thành toàn cho Khiêm đi, anh không thích con, có lấy nhau cũng không hạnh phúc. So với làm con dâu của mẹ con thích làm con của mẹ hơn. Con chỉ xem từ khi là gia đình không phải yêu đâu mẹ.”

Mẹ Từ ngạc nhiên một hồi, sau đó vuốt tóc tôi “Hồi xưa lúc con về nhà lúc nào cũng từ xa nhìn theo nó. Mẹ cứ tưởng…”

Thật xưa tôi bám theo Từ Khiêm vì anh rất giống mẹ. Anh cả giống ba, Từ Khiêm giống mẹ như đúc.

Mẹ lại nói tiếp, thật ra mẹ cũng không phải muốn ép buộc hai đứa. Mẹ chỉ nghĩ là nếu một ngày con phải gả đi, vậy thì gả cho Từ gia mẹ có thể thay A Dung chăm sóc con cả đời. Cũng không nghĩ rằng mười năm nay để con cố công bồi đắp tình cảm với nó là phí công vô ích.”

Đúng là 10 năm nay tôi chịu đựng Từ Khiêm không ít nhưng không dám kể hết với mẹ.

Ngày xưa, Từ Khiêm không ghét tôi đến thế.

Lúc tôi mới về anh cũng rất chăm sóc cho tôi. Rất tội nghiệp đứa trẻ mồ côi trong một đêm như tôi. Cũng hay mua kẹo cho tôi khi đi học về.

Có lần anh quên mang cơm, tôi cùng quản gia đưa cơm trưa đến. Gặp bạn học của Từ Khiêm hỏi rằng tôi là gì của anh.Tôi vốn hay nghe mẹ thủ thỉ bên tai sau này anh sẽ lấy tôi nên liền trả lời mình là vợ chưa cưới của anh.

Sau đó các học trò nhỏ cười phá lên.Truyền tai nhau trêu ghẹo anh. Ban đầu, anh chỉ né tránh tôi, rồi lại chuyển qua ghét bỏ dần. Sau này nữa thì xem tôi như không tồn tại.

Lúc đó tôi 10 tuổi Từ Khiêm 11 tuổi, tôi không tính toán.

Tôi cũng xin lỗi anh rất nhiều lần, nhưng tôi không hiểu đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, anh vẫn còn chán ghét tôi theo thói quen?

Mấy năm gần đây, tôi trước mặt Từ Khiêm chính là một cái cây. Tôi nói, anh không nghe.Tôi đi trước mặt anh cũng vờ như không thấy.

Nhưng vì ba mẹ từ tôi sẽ yêu thương Từ Khiêm như gia đình hoặc ít nhất tỏ ra như vậy.

Sáng sớm hai người họ đã dính chặt nhau trong vườn. Ngồi trên bàn trà tôi vẫn thường ngồi đánh cờ cùng cha Từ, quấn quýt ôm nhau.

Tôi chạm phải mắt Từ Khiêm khi đang định lờ đi qua thì đóa hoa nhỏ đang ngồi trong lòng anh đã gọi tôi lại, “Chị Chu Ngọc…”

Tôi dừng bước quay đầu lại nhìn cô ta, cười nhẹ chào hỏi một tiếng thì cô ta đã chạy đến nắm lấy tay tôi. Tỏ vẻ liễu yếu đào tơ, yếu đuối nói: “Hôm qua chưa kịp chào hỏi chị, em là Tô Nhã Vân, cha em cùng Khiêm ca ca có mối làm ăn lâu năm. Do nhà em xảy ra một số chuyện nên mới đến nương nhờ Từ gia một thời gian.”

Từ Khiêm nghe cô ta luyên thuyên liền cáu gắt nói: “Em không cần phải giải thích với ai cả.”

Tôi Nhã Vân mặc kệ Từ Khiêm tiếp tục nói: “Em biết chị là người mà cha mẹ Khiêm ca chọn em, không thể sánh bằng. Nhưng em với Khiêm ca thật sự có tình cảm với nhau, em hứa sau này sẽ không làm phiền chị, nghe lời chị. Hầu hạ chị và Khiêm ca ca thật tốt.”

Tôi gật gật đầu. Ra vẻ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thì ra cô chưa biết truyền thống trước giờ của Từ gia là không nạp thϊếp.”

Bình thường thì Từ Khiêm sẽ lơ tôi, nhưng bây giờ anh rõ ràng khó chịu ra mặt, còn nhếch môi mỉa mai tôi, “Tôi lúc nào nói sẽ lấy cô?”