Chương 1: Ướt đẫm

Chương 1: Ướt đẫm

Lâm Yến cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở.

Nước sông tràn qua mi mắt, không thương tiếc ùa vào khoang mũi, khiến cô không thể thốt lên lời cầu cứu, như thể chỉ trong chớp mắt, cô sẽ chìm vào biển nước mênh mông.

Nhưng ngay khi Lâm Yến sắp sửa buông xuôi, có một bàn tay mạnh mẽ đã ôm lấy cô. Cánh tay thon dài vươn ra từ phía sau, vòng lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo thân hình mảnh mai của cô hướng về cha.

Đây là đôi bàn tay của đàn ông, nhưng Lâm Yến hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, dù quần áo đã ướt sũng, cơ thể đã áp sát vào ngực người đàn ông. Vào khoảng cách gần kề da thịt, cô thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông.

Giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, Lâm Yến đặt hết hy vọng vào anh. Cảm giác chìm dần trong nước quá kinh khủng, cô đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, tựa vào người anh, không dám lơ là dù chỉ một giây, ngửa đầu lên cao.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể thoát khỏi dòng nước hung hãn. Cô háo hức hít thở từng ngụm khí lớn, tham lam lấy lại sự sống.

Cô muốn nhìn rõ người đã cứu mình, cố gắng ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, ẩn chứa sự lạnh lùng pha chút thanh tao.

Do bị ngạt nước, Lâm Yến hôn mê suốt một ngày một đêm. Đêm đến, cô liên tục sốt cao, mãi đến sáng hôm sau mới hạ sốt.

Cảm giác sốt rất khó chịu, nhưng điều khiến Lâm Yến khó chịu hơn cả là việc cô nhận ra mình đã xuyên vào cuốn sách "Hành trình thập niên 70".

Và nhân vật mà cô xuyên vào chỉ là một bình hoa vô dụng, chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài trăm chữ trong cả tác phẩm.

Trong cuộc vận động này, cha của nguyên chủ đã dự đoán trước được kết cục của mình, nên trước khi bị đưa đi cải tạo, ông đã cho nguyên chủ đăng ký tham gia chương trình thanh niên trí thức xuống nông thôn, đến (làm ruộng) tại Đại đội Hồng Tinh - nơi bác ruột của nguyên chủ sinh sống.

Người dịch Hanadangiu

Cha của nguyên chủ sắp xếp như vậy với ý định ban đầu là muốn con gái được quan tâm nhiều hơn sau khi xuống nông thôn. Tuy nhiên, ông không ngờ rằng, sự quan tâm của gia đình anh trai đối với con gái mình đã chấm dứt sau khi biết ông đã bị cách chức và đưa đi cải tạo.

Kể từ đó, sự quan tâm này biến thành sự ngược đãi.

Vì biết cha mẹ bị đày đi, tâm trí nguyên chủ bất an, dẫn đến khi giặt quần áo bên bờ sông, không cẩn thận ngã xuống nước. Được nam chính trong truyện, Lục Tấn Hà cứu, cũng vì vậy mà âm thầm thích nam chính.

Nhưng Lục Tấn Hà là nam chính trong truyện ngôn tình nam chủ, để xây dựng hình tượng người không động lòng trước nhan sắc, tác giả đã trực tiếp để anh từ chối nguyên chủ.

Dưới cú đúp đòn đau từ tình thân và tình yêu, nguyên chủ lại bị bác ruột tham lam lừa gạt gả cho một tên du côn ở xã bên cạnh. Tên du côn này là một con nghiện cờ bạc, thua tiền thì thích đánh người, nguyên chủ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cuối cùng, khi nam chính thành công trở về quê hương, tác giả còn sắp xếp cho những người qua đường bàn tán về nguyên chủ, nghe nói là không chịu nổi đòn roi của con nghiện cờ bạc, cuối cùng uống thuốc tự tử.

Chỉ có thể thốt lên một chữ "thảm".

Lâm Yến: "..."

Cô muốn bình tĩnh lại.

Lâm Yến chưa bao giờ nghĩ rằng, một người con gái nhà giàu như cô, là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, người chiến thắng trẻ tuổi nhất của cuộc thi đầu bếp Kim Đại, người chỉ thiếu mỗi việc viết lên mặt dòng chữ "người chiến thắng trong cuộc sống", vậy mà còn chưa kịp ôm chiếc cúp nóng hổi đã trở thành một nhân vật phụ bi thảm như vậy.

Cô đã đọc không ít tiểu thuyết xuyên thư, và hầu hết các nữ chính đều có hệ thống. Vì vậy, cô hướng về căn phòng đơn sơ nhất mà cô từng ở trong suốt cuộc đời mình, và gọi to: "Hệ thống, hệ thống...?".

Người dịch Hanadangiu

Không ai trả lời, có thể cô vốn dĩ không có hệ thống.

Thôi kệ, Lâm Yến cầm lấy chiếc gương trên đầu giường, nhìn khuôn mặt trong gương không khác gì bản thân trước đây, vô lo vô nghĩ. Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt của mình, cơ thể vẫn là cơ thể của mình, cô vẫn đẹp như vậy.

Vẻ đẹp vẫn còn, vậy thì có hệ thống hay không cũng có sao đâu?