Chương 43: Ăn trộm công thức nước hoa của Thẩm Thiên Nhu

"Lại nói, cuộc thi thiết kế thời trang trong nước 6 năm trước, giám đốc Thẩm của chúng ta hình như bị hủy bỏ tư cách thi đấu, thậm chí bị nhà trường đuổi học vì sao chép tác phẩm của người khác?"

Anna Lệ vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Phồn Tinh ngay lập tức trắng bệch.

Đôi tay đặt trên ghế nắm chặt lại.

Sao chép, bị đuổi học......

Cuộc đời cô, suýt nữa thì bị huỷ hoại.

Nhìn đến vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh, trong lòng Anna Lệ dâng lên một trận vui sướиɠ!

Cô ta vẫn không buông tha, tiếp tục xé rách vết sẹo quá khứ của Thẩm Phồn Tinh.

"Nghe nói cũng là vì cùng tồn tại dưới một mái nhà, ăn trộm công thức nước hoa của tiểu thư Thẩm Thiên Nhu.........."

"Câm mồm!"

Tô Hằng đột nhiên lạnh giọng quát lớn, đánh gãy lời nói của Anna Lệ.

Sắc mặt cô ta biến đổi, cuối cùng nhấp môi, quay mặt đi, không tiếp tục nói nữa.

Dù sao, điều nên nói, cô ta đã nói ra hết rồi.

Thấy được vẻ mặt chịu phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn của Thẩm Phồn Tinh rồi thì không còn chuyện gì vui vẻ hơn được nữa.

"Hằng ca ca......"

Tô Hằng bất ngờ rống lên khiến Thẩm Thiên Nhu hoảng sợ. Cô ta thấp giọng hô một tiếng, trên mặt tỏ vẻ tán thành.

"Sao cô ấy có thể nói như vậy......"

Tô Hằng không đáp lại Thẩm Thiên Nhu, ánh mắt đặt trên người Thẩm Phồn Tinh, im lặng trong chốc lát, rồi mới trầm giọng nói: "Phồn Tinh, lúc trước em một mình quản lý đồng thời hai phòng R&D và PR cũng vất vả, hiện tại Thiên Nhu tiến vào, cũng coi như là giúp em chia sẻ một ít gánh nặng. Sau này em chỉ cần phụ trách phòng PR là được rồi."

Sắc mặt Thẩm Thiên Nhu tối lại, Tô Hằng rõ ràng đang muốn tránh nặng tìm nhẹ, muốn xem nhẹ việc này.

"Thiên Nhu mới vừa nhậm chức, khả năng còn chưa thích ứng kịp. Hơn nữa, em ấy phần lớn thời gian sẽ không ở công ty, vì em ấy còn bận việc diễn xuất. Đến lúc đó còn phải làm phiền em giúp đỡ em ấy nhiều hơn. Tuy rằng em có bị hạ chức nhưng ở bộ phận Nghiên cứu Phát triển, em vẫn là...."

"A......"

Thẩm Phồn Tinh đột nhiên rõ ràng mà cười lạnh một tiếng khiến tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía cô.

Trên gương mặt thanh lãnh của Thẩm Phồn Tinh tràn đầy ý cười châm chọc, cô nhìn chằm chằm Tô Hằng, mở miệng: "Tô Hằng, anh hạ chức tôi vì lý do gì? Là bởi vì Thẩm Thiên Nhu là Rosanna hay là vì chuyện tình sao chép năm đó?"

"......" Tô Hằng nhíu mày nhìn Thẩm Phồn Tinh, biểu tình bi thương, không nói chuyện.

Không nói lời nào?

Vậy là có ý gì?

Sợ là cả hai lý do đều có đi!

Cô muốn biết Tô Hằng có từng tin tưởng cô hay không!

Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên lại thấp giọng cười lạnh, khép notebook lại, đôi tay chống ở trên bàn, đứng lên.

"Vô duyên vô cớ hạ chức tôi, còn muốn tôi chiếu cố cô ta, giúp cô ta quan sát phòng Nghiên cứu Phát triển? Đây không phải là muốn mời một cái phiền toái về cho tôi sao? Giúp tôi chia sẻ gánh nặng? Anh từ đâu ra mà dám tới trước mặt tôi nói câu đấy?"

Lời Thẩm Phồn Tinh vừa dứt, cả phòng họp bỗng "ồ" lên.

Không thể nào tưởng tượng được, một giám đốc Thẩm hào phóng luôn luôn cẩn thận trong lời nói và hành động, vậy mà có thể nói ra những lời đó.

Hơn nữa còn là nói trước mặt Tô tổng, người sở hữu cái công ty này. Thật sự là một chút mặt mũi cũng không lưu lại.

Mà sắc mặt Tô Hằng cũng vì vậy mà trầm xuống.

Không ngờ Thẩm Phồn Tinh vậy mà lại không quan tâm hoàn cảnh, trước mặt mọi người trong công ty khiến anh ta không thể chịu nổi.

"Phồn Tinh, em luôn thông minh, hẳn là biết cái tên Rosanna này, chẳng sợ ở Tô thị chỉ là trên danh nghĩa......"

Thẩm Phồn Tinh căn bản chẳng thèm để Tô Hằng nói hết câu đã duỗi tay ngăn anh ta lại.