Chương 1: Đêm mưa mượn ban công, lần đầu gặp gỡ!

Triều Châu cảnh sắc như mơ, đông ấm hạ mát, quanh năm dừng như chỉ có một mùa xuân, nhưng thỉnh thoảng nơi được ca tụng là bồng lai tiên cảnh như này cũng có khi thời tiết bỗng nhiên chuyển biến khắc nghiệt, ví dụ như hôm nay.

Mưa đổ xuống bất chợt, không chút điềm báo trước, mưa tầm tã nặng hạt, trắng xóa cả bầu trời đêm, chớp nhoáng từng đạo sét đánh xen cùng những tiếng ầm vang làm người hoảng sợ.

Vừa mới từ bên ngoài về, Bạch Trầm tuy không để bản thân bị ướt như chuột lột nhưng gió Bắc ác hàn xuyên qua lớp quần áo đơn bạc vẫn làm hắn cảm thấy lạnh lẽo. Càng xui xẻo hơn nữa đó là khóa cửa căn hộ của hắn đúng ngay lúc này lại bị hỏng.

Bạch Trầm nhẹ nhíu mày, đáy mắt có chút khó chịu.

Căn hộ này thuộc chung cư cao cấp, lúc mua phòng người mua giới đảm bảo cái gì an ninh tốt, tiện nghi đầy đủ, chất lượng thượng đẳng, vậy mà mới chuyển đến không quá ba ngày, khóa cửa lại dùng không được.

Đôi mắt đào hoa kẽ đảo một vòng, quan sát cả tầng lầu.

Không gian ở chung cư rất thoải mái, diện tích rộng rãi, cả lầu 3 cũng chỉ có vài căn hộ. Khoảng cách từ ban công căn hộ cách vách đến ban công căn hộ nhà hắn không xa, lấy thân thủ của hắn có thể dễ dàng trèo qua.

Bạch Trầm mới chuyển đến đây mấy hôm, phát hiện căn hộ cách vách giống như không có người ở, nhưng vẫn may mắn là sáng hôm nay hắn nghe có người chuyển đến.

Bạch Trầm thở dài, mưa tầm tã lại day dẳng như này, gọi tài xế đến hay gọi bên phía bất động sản đến đều phiền phức, hiện tại cách đơn giản nhất cũng chỉ có thể đi mượn ban công, rồi đập cửa kính trèo vào nhà.

Dù sau hắn đẹp như thế này, ăn mặc vẫn tính là lịch sự, lại là trẻ vị thành niên, nếu buông mình lễ phép một chút chắc chắn có thể lừa gạt thông quan.

Bạch Trầm nghĩ thầm trong lòng, tiến đến trước cửa căn hộ cách vách, ấn chuông cửa.

Qua rất lâu, đến khi hắn tưởng người bên trong đã ngủ rồi, thì cửa nhà mới được mở ra.

Mở cửa cho hắn là một thiếu nữ mỹ mạo minh lệ động lòng người, xinh đẹp đến mức không giống chân nhân.

Gương mặt trái xoan, một đôi mắt hạnh mê man ngập nước, khóe mắt bên trái còn có một nốt lệ chí màu đỏ như màu cánh môi. Tóc đen uốn lượn bồng bềnh đến eo, cổ áo sơ mi không quá kín cũng không quá hở, kiểu áo dài, tà áo phủ qua đùi, màu áo trắng tinh khiết tạo nên vẻ gợi cảm nhưng không phản cảm. Làn da dừng như điệp màu với sắc áo, đẹp như dương chi bạch ngọc.

Não bộ của Bạch Trầm ngừng hoạt động trong chớp mắt, sau đó làm theo bản năng, nắm lấy tay cầm khóa cửa, kéo cửa về phía mình.

Một tiếng rầm vang, đứng phía sau cửa, Kiều Linh có chút ngốc.

Do lực kéo của Bạch Trầm rất mạnh, khi cửa bị đóng lại, tay Kiều Ninh đang cầm nắm cửa phía bên kia theo quán tính bị kéo về phía trước. Cô lảo đảo ổn định thân mình, thắng lại trước khi chiếc mũi tú khí bị chạm vào cửa gỗ.

Kiều Ninh chống tay lên tường, hàm răng trên nhẹ cắn môi dưới, sắc mặt hiếm khi lộ ra chút tức giận. Nhưng mà người đẹp làm gì cũng đẹp, hành động cắn môi của cô chẳng những không có một chút dung tục, ngược lại càng giống yêu cơ hờn dỗi trong truyền thuyết, làm không ít quân vương vì đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân mà bại hoại cả một giang sơn.

Kiều Ninh cảm thấy có chút ngứa tay, phản ứng của tên đó là sao, suýt chút nữa cô bị đυ.ng đến không thể trang bức* được rồi.

*Trang bức: làm màu.

Năm ngón tay tinh xảo thử vặn khóa cửa từ bên trong, nhưng lại không mở được, đủ để hiểu người bên kia cách cửa còn đang cầm chặt nắm cửa.

"Mau buông ra!"

Ngữ điệu của cô không nặng không nhẹ ra lệnh cho người bên ngoài, Bạch Trầm nghe vậy mới hoàn hồn, lập tức rút tay lại.

Kiều Ninh hé cánh cửa khoảng hai gang tay, chỉ đủ để bản thân ló người ra, tư thái lo lắng cùng đề phòng nhìn người bên ngoài, thanh tuyến thanh triệt lại vô cùng mềm ấm dò hỏi.

"Cậu là ai? Buổi tối ấn chuông cửa nhà tôi có chuyện gì không?"

Bạch Trầm cảm thấy cả da đầu tê dại, sống lưng cũng rờn rợn vì hưng phấn.

Trên đời này người đẹp nhiều, nhưng người hợp thẩm mỹ của hắn như người trước mặt thì hắn lần đầu thấy. Thanh âm của cô cũng đặc biệt dễ nghe, làm hắn không tự chủ được trầm mê.

Dáng vẻ như vậy thật sự rất làm người muốn khi dễ a!

Trong đầu có vô số ý tưởng lướt qua nhưng Bạch Trầm vẫn trấn định, nở nụ cười lễ phép, để lộ hai chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu.

"Tiểu tỷ tỷ, em ở căn hộ cách vách, khóa cửa nhà em bị hỏng, đêm mưa như vậy gọi người bên bất động sản đến sửa chữa rất phiền toái, nên em muốn mượn nhờ ban công nhà chị để trèo qua ban công nhà em".

Ngoại hình của Bạch Trầm thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm, sắc khí của hắn thuần tịnh như ánh trắng, mi thanh mục tú nhưng lại không chút nữ tính, có thể so với con gái còn xinh, cũng có thể so với con trai càng mỹ.

Kiều Ninh có chút ngờ vực lại có chút rối rắm, giống như sợ hãi Bạch Trầm là người xấu.

"Cậu thật sự ở cách vách sao?"

"Đúng vậy, chị không tin có thể qua bên kia kiểm tra, khóa cửa nhà em thật sự bị hỏng".

Kiều Ninh gật đầu.

Nếu người này đã nói như vậy thì chắc có lẽ là thật sự, với lại an ninh của chung cư này khá tốt, khả năng cướp sắc cướp tiền gì đó rất khó có thể xảy ra. Mà người trước mặt, xem ra cũng là người có tiền, về phần sắc, hắn cũng rất đẹp a!

Tóc nhìn qua rất mềm, vài sợi nghịch ngợm rủ xuống đôi mắt đào hoa quý phái càng tăng thêm phần mỹ cảm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh nhạt nhưng tổ hợp lại trên gương mặt chưa hoàn thành thành thục thì lại giống như giáo thảo mang theo ánh mặt trời, bước ra từ truyện tranh.

Thân hình mảnh khảnh, áo sơ mi trắng cùng quần âu cùng màu thoải mái càng làm hắn trong giống như nam thần nhà bên trong truyền thuyết, đặc biệt là chiều cao này, ít gì cũng trên 1m85.

Với túi da như vậy, chỉ cần dụ dỗ người khác trao sắc cho hắn là được rồi, không cần đi cướp.