Chương 1: Đệ tử thân truyền

Bên ngoài Ứng Thiên Tông.

Tám mươi mốt phố phường trước đây vốn nhộn nhịp, náo nhiệt nay trở nên vô cùng vắng vẻ, quán xá đóng cửa, chỉ còn vài con ve sầu bám trên thân cây kêu ríu rít buồn tẻ.

Mấy đệ tử y phục trắng xanh đã hoàn thành nhiệm vụ cũng vội vã đi về phía Đông Nam, giống như một cơn gió, bóng người biến mất chỉ còn lại âm thanh: “Nguyên Anh lôi kiếp, nhanh, nhanh… Sao còn lề mề như thế? Sắp bắt đầu rồi!”

“Nguyên Anh chân quân mười chín tuổi! Nếu bỏ lỡ ai biết còn cơ hội được nhìn thấy nữa không?!”

“Đã nhiều năm rồi ta chưa từng chứng kiến một trận chiến như vậy.” Trước cửa hàng Lưu Ảnh Thạch duy nhất còn mở, lão Lý chủ tiệm kiễng chân lên lẩm bẩm, nheo mắt nhìn về phía Đông Nam.

Hàng ngàn ngọn núi xanh ngăn cách ngoại môn và nội môn, xa ngàn dặm. Nhưng dù vậy người ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đám mây thiên kiếp đáng sợ đã tích tụ ba ngày ở phía chân trời Đông Nam.

Bầu trời tối đến mức khiến người người cảm thấy áp bức không thở nổi.

“Tiểu tử này, thật sự không thể tin được!” Thu lại ánh mắt, con ngươi lão Lý đảo một vòng, nhìn cô nương hiếm hoi còn lại bên trong tiệm không đi tham gia náo nhiệt.

Ứng Thiên Tông là giáo phái tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu tiên, người đứng đầu tất nhiên thân phận không tầm thường, ngay cả trang phục của đệ tử ngoại môn cũng là làm bằng tơ lụa chất lượng tốt.

Áo dài xanh lam lót trắng, eo buộc đai ngọc, bên hông thắt dải lụa, bên dưới mang hài đạp lên mây gió. Lúc đi lại hoặc ngự kiếm, tay áo bay tán loạn, tà áo xanh trắng đan xen giữa không trung, tiên khí bức người.

Cô nương trong tiệm tự nhiên không thể nói là mỹ nhân tựa tiên tử, dung mạo nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là thanh tú, ném vào giữa đám người cũng khó tìm ra. Nếu phải nói có điểm gì khác biệt thì có lẽ là đôi mắt phượng lười biếng kia. Mí mắt che đi phần lớn đồng tử, nhìn thế nào cũng nhìn ra sự lười nhác, giống như chưa tỉnh ngủ.

“Nha đầu.” Lạc Nhàn nâng mắt, nhìn Lão Lý vẻ mặt nghiêm túc đang bước về phía mình.

Đã lâu như vậy, Lạc Nhàn đã biết hết thủ đoạn của Lão Lý.

Đúng như dự đoán, Lão Lý vặn khuôn mặt đến nhăn nhúm, lắc đầu nói: “Ghê gớm, ghê gớm, chỉ vì muốn nhìn thấy Nguyên Anh thăng cấp, người trong hơn mười con phố đều chạy hết, thật không thể tin được.”

“Tiểu tử Dung Cửu Ngọc này thiên tư diễm tuyệt, tướng mạo vô song, mười tuổi Trúc Cơ, mười bốn Kim Đan, mười chín Nguyên Anh! Khó trách tông chủ yêu thương hắn như thế. Pháp bảo, pháp y, đan dược, thứ gì cũng không thiếu. Nếu hắn không thể trở thành nhân vật đứng đầu, Ứng Thiên Tông còn ai có thể? Tiểu tử này thực sự là phúc của Ứng Thiên Tông.”

Lão Lý vừa tán dương, vừa trộm liếc Lạc Nhàn: “Tháng sau chỉ sợ cửa hàng này lại đông nghịt người, ai mà không muốn chiêm ngưỡng dung nhan Nguyên Anh chân quân mười chín tuổi? Ta thấy, nếu hắn có sờ qua một chiếc lá, cũng sẽ có người tranh cướp giành giật muốn lấy.”

Lạc Nhàn gật đầu: “Chính xác.”

Lão Lý cười hắc hắc: “Chúng ta dù gì cũng đã giao tình năm năm, tính rẻ cho ngươi một chút. Ba viên linh thạch hạ phẩm, cam đoan ngươi có thể giữ lại Lưu Ảnh Thạch liên quan đến Dung Cửu Ngọc!”

Giá đã tăng gấp ba, nhờ vào khả năng nói chuyện của lão, lại ngay lúc tâm tình của Lạc Nhàn đang vui vẻ, nàng liền gật đầu: “Được”

Lão Lý thấy Lạc Nhàn đồng ý, khuôn mặt nhăn nhúm thả lỏng, cười như đóa hoa cúc. Vui vẻ sắp xếp những viên Lưu Ảnh Thạch còn chưa bán trên kệ tủ.

Đừng nhìn Lạc Nhàn ngày thường tằn tiện, phàm là gặp phải những chuyện liên quan đến Dung Cửu Ngọc, bao nhiêu linh thạch cũng sẽ không chút do dự bỏ ra.

Muối nói điều kiện với nha đầu này? Khen Dung Cửu Ngọc, cách này chưa từng thất bại!

“Đệ tử thân truyền tấn thăng Nguyên Anh, nội môn chắc chắn rất bận rộn. Vương đạo hữu hẳn sẽ đến đây sớm thôi. Yên tâm đi, ta nghĩ Nguyên Anh lôi kiếp lần này có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian.”

Tất cả Lưu Ảnh Thạch mà hắn có ở đây đều lưu lại hình ảnh của các đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền. Hầu hết đệ tử ngoại môn tư chất đều rất thấp, nhiều kẻ cả đời cũng không thể vào nội môn.

Vì thế hắn hợp tác với một số đệ tử nội môn, mua Lưu Ảnh Thạch từ hắn, sau đó để bọn họ ghi lại những thứ bên trong nội môn mà những kẻ bên ngoài khó mà thấy được, hoặc thậm chí có cả hình ảnh đệ tử thân truyền.

Ngoại môn và nội môn tâm pháp không giống nhau, không dám lưu lại nhiều, chỉ dám lén lưu lại dung mạo. Đệ tử thân truyền cũng không phải đệ tử nội môn muốn gặp là gặp, cho nên đại khái chỉ thu thập được một số hình ảnh nơi đệ tử thân truyền sinh sống, hoặc một số cuộc đàm luận chẳng có gì quan trọng của những đệ tử nội môn kết thân được với đệ tử thân truyền.

Sau đó đệ tử nội môn sẽ ấn định một ngày hàng tháng để mang những viên Lưu Ảnh Thạch tới, để hắn bán ra. Về phần linh thạch bán được, ngươi tám ta hai.

Đệ tử nội môn bình thường một linh thạch hạ phẩm có thể tùy tiện chọn mười khối Lưu Ảnh Thạch. Đệ tử thân truyền thì một linh thạch đổi bốn khối.

Khó trách rẻ tiền, dù sao tiền lương hàng tháng của đệ tử ngoại môn cũng chỉ có ba viên linh thạch. Lưu Ảnh Thạch này ngoại trừ chiếu đi chiếu lại một hai hình ảnh, thời gian chưa đến một nén nhang đã thành đồ bỏ đi. Đối với những đệ tử ngoại môn cần linh thạch, thì quả thực là thứ đồ xa xỉ.