Chương 1

Trước mắt Sầm Mão không có ánh sáng.

Có vẻ anh ấy đã bị giam trong bóng tối của căn phòng đủ lâu để được tháo bỏ khỏi những xiềng xích lạnh như băng kia. Tiếng bước chân cùng kim loại va chạm vang vọng bên tai, vỡ vụn áp lực, cũng giống như lần trước.

“Đối tượng giam giữ khu S của nhà tù quận Tân Minh, số 00017, hôm nay hết hạn tù, được phóng thích ”.

“Địa điểm phóng thích ngẫu nhiên: A0324”.

“Bây giờ bắt đầu giám định thân phận ”

Ngón tay Sầm Mão bị kim tiêm lạnh như băng đâm thủng, không đau nhiều.

Anh ta có chút tê dại, mặc người bên cạnh dắt anh ta đi, cảm giác được bản thân bị đưa lên một chiếc xe.

Ý thức thời gian của anh ấy hỗn loạn, trong xe rất yên tĩnh, không biết xe đã đi được bao lâu.

Lúc dừng lại, nghe thấy tiếng tim đập chậm đến quỷ dị của mình, xen lẫn cùng với tiếng ồn mơ hồ chảy vào tai.

Có người dẫn anh ấy xuống xe, dường như lại đi thêm một đoạn nữa, tiến vào vài đạo môn. Tiếng ồn bên tai và âm thanh của thứ âm nhạc rác rưởi lúc gần lúc xa, dường như bước vào một giấc mơ dài kỳ lạ.

Cuối cùng họ đã dừng lại, xiềng xích đã được gỡ bỏ và ai đó đã lấy bao trùm đầu của anh xuống.

Sầm Mão chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng chật hẹp, lộn xộn. Mùi hôi phảng phất, xung quanh được chất đống với các dụng cụ vệ sinh và đồng phục đen trắng thay thế, có dính vết bẩn như rượu vang và vết máu. Trên đầu chỉ có một chiếc đèn trần mờ.

Người đàn ông mặc đồ đen đưa Sầm Mão đến đây rồi giao cho anh một túi vải màu nâu, bên trong là một số ít đồ dùng cá nhân, giấy tờ tùy thân, một số giấy tờ cần thiết để ra tù và tiền giấy trong phong bì mỏng.

Người mặc đồ đen ra hiệu bảo anh từ cửa trước đi ra ngoài, còn mình từ cửa sau rời đi, bên ngoài vang lên tiếng khóa rất nhỏ.

Sầm Mão một mình đứng tại chỗ một lát, nắm túi xách, nhất thời không nghĩ ra làm gì được.

Vốn dĩ trời sinh anh đã luôn có thể thích nghi mọi môi trường mới nên thật không ngờ có lúc anh ấy lại như thế này.

Giờ phút này anh giống như một đứa trẻ sơ sinh hoàn toàn không biết gì, tay chân đều cứng ngắc yếu ớt, cảm giác nhạy bén, nhưng rất khó nhận ra tín hiệu trong môi trường. Mẹ anh từng đặt giấy khai sinh lên anh ở trong nôi, để bên lề đường, chờ đợi có người tốt bụng nào để ý mà nhặt.

Mà anh không biết mình sắp nghênh đón cuộc sống như thế nào, thậm chí ngay cả kỳ vọng cũng không có, còn lại chỉ là vô tri chờ đợi.

Sầm Mão cũng không biết mình đứng bao lâu, ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ trên đỉnh đầu, theo bản năng sờ vào gáy.

Anh mở túi màu nâu, tìm thấy một khẩu trang màu đen quen thuộc từ bên trong đeo vào.

Âm nhạc sàn nhảy sôi nổi xuyên qua khói bụi, mà bên tai Sầm Mão lại vang lên tiếng kêu rất mảnh khảnh.

Giống như một tín hiệu sai, đánh thức dây thần kinh mà đã ngủ từ lâu.

Tất cả mọi thứ trước mắt đang làm cho anh ta thức tỉnh từ cơn ác mộng dài, dần dần tìm thấy cảm giác thực của cuộc sống trên thế giới này.

Sầm Mão đi về phía trước hai bước, chậm rãi nhìn sàn nhảy sáng rực dưới ánh đèn ảo trước mắt. Thoạt nhìn là một tiệm khá là đông khách, khách hàng tới đây từ đầu tới chân nhìn có vẻ giàu.

Sầm Mão đứng trước lối thoát hiểm màu xanh lá cây trong bóng tối, anh ta đi về phía cửa.

Phía sau có tiếng ồn ào, Sầm Mão hơi nhíu mày, muốn né tránh, cơ thể lâu không cử động lại không khống chế được, bị người khác đυ.ng phải.

Người đàn ông mắng chửi, anh ta vội vào trong và muốn Sầm Mão tránh ra. Sầm Mão lui về phía sau một bước, không xin lỗi.

Một người đàn ông trông khôi ngô, đích thị đây là một người đàn ông Alpha, cánh tay lực lưỡng, ánh mắt đầy sát khí.

Sầm Mão không thèm giấu đi sự kí©h thí©ɧ phát ra từ bản thân, nhìn lại đằng sau lưng mình.

Có vài người đàn ông mặc đồ đen đang bao quanh một cậu bé gầy gò. Bàn tay của cậu bé được buộc bằng dây thừng màu đỏ, miệng bị dán chặt bằng băng dính, ánh mắt tràn nước mắt, cố gắng nhìn Sầm Mão đầy cầu cứu. Sầm Mão ngửi thấy mùi pheromone omega ẩn chứa trên người cậu bé, là một tín hiệu được phát ra khi cực kỳ sợ hãi.

Nhìn gì mà nhìn! Tao nói mày đó, mẹ nó bị điếc hay mù?

Tên áo đen đυ.ng vào anh ta cũng không nhìn kỹ mặt được vì bị che khuất bởi mái tóc và khẩu trang. Sầm Mão dựa vào pheromone để phán đoán đối phương là một beta gầy gò không có khả năng gây hại, chỉ để lộ vẻ nguy hiểm dưới lớp áo bạc màu đen.

Bả vai Sầm Mão siết chặt, lui về phía sau hai bước, nhìn vào sẽ nghĩ anh vì sợ hãi mà rụt lại.

Tên côn đồ áo đen lộ rõ sự hài lòng, cười nhạo một tiếng, dẫn người đi theo hướng ngược lại của sàn nhảy.

Cậu bé bị trói quay đầu lại, nhìn về phía Sầm Mão đang đứng yên tại chỗ.

Mà Sầm Mão nhìn đôi mắt đầy nước mắt tuyệt vọng của cậu bé, yên lặng cúi đầu.

Đại ca, thằng kia có khi nào sẽ báo cảnh sát không?

Sợ cái gì? Cảnh sát Tân Minh còn không dám đến địa bàn của chúng ta. Hơn nữa vừa nãy chỉ là một tên khốn, hắn dám..." Bỗng tên đại ca ngừng nói, tay sờ tới sờ lui bên hông, la lên một tiếng.

Con dao của tao đâu?

Nãy rớt rồi sao?

Các ngươi đi trước, ta tìm đã.

Ánh đèn hắt bóng người khi hắn đi tới, tên đại ca cúi đầu nhìn một vòng bên chân, bỗng bên tai có tiếng người nhẹ nhàng nói chuyện.

Tìm gì đấy?

Tên đại ca rùng mình, nhiều năm kinh nghiệm làm cho hắn cảm thấy có nguy hiểm, hắn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một cặp mắt quá đẹp.

Đường nét khóe mắt này khiến người ta khó phân biệt được giới tính, chỉ cảm thấy bị một loại sắc đẹp áp chế đến mức không thở được, thậm chí trong lúc nhất thời, tên đại ca côn đồ đã quên đi nỗi sợ hãi.

Một giây sau, cổ họng của hắn phát ra một âm thanh giòn tan, cổ bị vặn thành một góc độ quỷ dị.

Một đôi tay trắng nõn như phát sáng chậm rãi buông ra, tên côn đồ mặt tím ngắt ngã xuống đất, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp.

Sầm Mão nhìn tên côn đồ ngã xuống đất, lại nhìn tay mình, mở ra lại nắm chặt, giống như đang quan sát một cỗ máy đã lâu không khởi động, không biết có còn hoạt động tốt hay không.

Anh ta cử động chân tay mình, ngẩng đầu lên và nhìn về phía trần của hành lang hẹp.

Những tên đã đưa cậu bé đi tiếp tục di chuyển về phía trước, không nghe thấy tên phía sau có động tĩnh, có người quay lại nhìn phía sau, liền phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

Tất cả bọn chúng liền quay đầu lại, nhìn thấy đồng đội áo đen nằm trên mặt đất. Một tên vội la lên:

Mẹ kiếp, đi gọi người!

Một tên phản ứng nhanh nhất vừa mới chạy về phía trước, đã bị một bóng đen từ trên trời giáng xuống đánh trúng, trong nháy mắt mặt đầy máu, một tiếng kêu rên, ngã xuống và không dậy nổi.

Tiếng ồn trong sàn nhảy bao phủ tiếng kêu rêи ɾỉ cùng tiếng kêu kinh hãi của bọn chúng, bóng đen chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới tóc mái quá dài, là một đôi mắt như quyến rũ.

Tuy nhiên, ngoại trừ cậu bé đang bị trói, không ai thực sự nhìn thấy đôi mắt đó trông như thế nào.

Động tác của Sầm Mão quá nhanh, trước khi mọi người phản ứng lại, đã một cước chính xác đá trúng đầu gối của kẻ đầu tiên. Đầu gối người đàn ông phát ra âm thanh đáng sợ của xương đập vỡ, kêu thảm thiết quỳ xuống đất. Mọi người kinh hãi nhao nhao rút đao, hướng về vị khách không mời mà tới.

Cậu bé đứng sát vào tường không dám nhúc nhích nhìn người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, vết dao xoẹt qua làn da trắng như sứ của anh, tuyệt nhiên không hề bị thương, dù chỉ là 1 giọt máu. Sầm Mão chỉ dựa vào một cái chân dài cuốn ngược cánh tay của một tên áo đen, đem chủy thủ đâm vào trong tay đối phương đâm trở lại ngực, vẽ ra một đường máu hình cung trên không trung, máu tươi văng ra dính vào đôi giày thể thao màu đen của Sầm Mão, nhìn thấy dạ dày cậu bé từng cơn buồn nôn bốc lên.

Mà Sầm Mão càng lúc càng trông vô cùng dễ dàng, tạo ra một loại ảo giác kỳ quái, giống như anh ta đang luyện tập một bài học đã tập từ lâu. Cảm xúc trong mắt Sầm Mão vẫn rất sinh động, nhưng cũng không phải là sát khí tàn nhẫn. Nếu phải miêu tả, cậu bé sẽ nghĩ đến em trai của một học sinh trung học đạt thành tích xuất sắc trong chính gia đình mình khi cậu ấy đang làm bài tập.

Anh ta dường như đang luyện tập cho cơ thể bản thân, trong lúc luyện tập vẫn mắc lỗi. Cậu bé nhìn thấy Sầm Mão vặn cánh tay một người về phía sau, phát ra tiếng xương cốt vang dội gãy, ánh mắt Sầm Mão lộ vẻ tức giận, lại quay sang có kẻ khác nhào về phía anh mà tấn công. Lúc này đây, Sầm Mão bẻ gãy cánh tay của tên đó khiến cho tay trở nên mềm nhũn và rớt xuống, trong mắt Sầm Mão cũng giống như lộ ra ý cười hài lòng.

Sầm Mão càng thêm thuần thục, dường như bài tập này không có tí khó khăn, động tác càng ngày càng nhanh chóng.

Trong chốc lát, tất cả bọn áo đen nằm ngang dọc trên đất rêи ɾỉ, không còn một người nào đứng.

Trên tường và trên sàn nhà đều dính đầy màu trông rất khó chịu, Sầm Mão chậm rãi giẫm lên các vết máu, đi đến trước mặt cậu bé đang run rẩy, lấy ra một con dao.

Toàn thân cậu bé run lên, Sầm Mão giơ dao rơi xuống, cắt đứt sợi dây thừng trói cậu bé, lại xé băng dính màu đen trên miệng cậu.

Cậu bé hét lên một tiếng, Sầm Mão sửng sốt, trong mắt lộ ra vài phần luống cuống: "Xin lỗi, tôi quên mất, cái này sẽ có chút đau.”

Cậu bé mở to hai mắt, trong lòng đối với người này nhất thời nói không biết là sợ hãi hay cảm kích, chỉ liều mạng lắc đầu nói không có việc gì.

Sầm Mão đã lâu không tiếp xúc với ai, cố gắng suy nghĩ một lát, mới hỏi: "Nhóc có muốn ra ngoài không?"

Cậu bé sững sờ, Sầm Mão ngẫm lại lại nói: "Nếu không nhanh đi, sẽ sớm có người đến.” Sầm Mão chỉ vào camera giám sát trên đỉnh đầu, cậu bé đột nhiên nhận ra.

Sầm Mão nhìn cậu bé cười nhẹ để trấn an cậu.

Ngoài chiếc khẩu trang ra, cậu bé chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt cong lên của Sầm Mão, tim đập nhanh, mặt cậu nóng bừng.

Sầm Mão rất nhanh dẫn cậu bé chen vào sàn nhảy, lăn lộn trong đám đông đang hưng phấn đi ra ngoài.

Trong tầng hầm ở một nơi khác trong thành phố, ánh sáng màn hình nhợt nhạt chiếu sáng khuôn mặt của một người đàn ông trong bóng tối.

Đằng sau hắn ta là một bể cá bự, có cá nhiệt đới phát sáng bơi trong đám mực xanh, giống như những vì sao trong vực thẳm.

Mặt hắn thoạt nhìn còn rất trẻ, đường nét như là một thiếu niên, nét mắt thâm đυ.c, trong bóng tối một chút ánh sáng, phản chiếu phong mang như sao, trông rất nguy hiểm.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào cánh tay Sầm Mão và cậu bé trong màn hình giám sát, ngón tay chạm vào một nốt ruồi bên mí mắt cúi thấp.

Chuyển cảnh đến một người phụ nữ.

Người phụ nữ đang định mở miệng, nhưng cảm nhận được cảm xúc của người đối diện nên dừng lại, giống như đang do dự.

Đã phái người đi rồi.

Người phụ nữ Alpha nói với người đàn ông: "Chỉ là tên họ Sầm và cục trung tâm bên kia..."

Người đàn ông đó có chút mệt mỏi, đóng cửa sổ giám sát, ngẩng đầu nhắm mắt lại, trong giọng nói lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn: "Không phải mang súng theo sao?”

Người phụ nữ bên kia ngẩn ra: "Là muốn động thủ với Sầm gia cướp người sao? "

“Lễ nghi cơ bản mà thôi." Người đàn ông trẻ tuổi mở mắt ra, đáy mắt phản chiếu dòng chảy sâu thẳm trong bể cá: "Sầm Tam sẽ không thực sự động thủ. Ông đứng dậy và uống trà đen trong một ly: "Tôi sẽ đến Sầm gia vào ban đêm."

Người phụ nữ như hiểu điều gì đó, gật đầu cúp máy.

Người đàn ông đứng dậy, khoác một chiếc áo khoác tối màu, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua hai bông hoa màu đỏ tươi trong bình nước sạch trên bàn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào.

Những bông hoa đã nở to nhiều, nhị hoa đỏ trong bóng tối rơi xuống bàn, giống như máu đen khô cạn, dính vào đầu ngón tay của mình, phát ra mùi hương phức tạp của sự cám dỗ chết người.

Hắn nghiền nát nhị hoa anh túc trong đầu ngón tay của mình, quay lại và đi lên các bậc thang dẫn đến mặt đất.