Chương 13

Thang máy đi lên.

Giang Tầm lơ đãng nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy.

Tần Dĩnh Xuyên đang nói với cô về những việc cần chú ý cho buổi hội thảo.

“Hội thảo ngày mai…”

Nhận thấy sự phân tâm của cô, Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Tầm Tầm, em không sao chứ? Không thoải mái à?”

Nghe anh ấy nói, Giang Tầm lập tức hoàn hồn: “A, đàn anh, em không sao. Chắc là hôm qua ngủ không ngon giấc ấy mà.”

“Vậy em về phòng nghỉ ngơi đi.” Tần Dĩnh Xuyên dừng lại: “Buổi tối muốn ăn gì thì cứ nói với anh, anh chuẩn bị cho em.”

Giang Tầm vội vã nói: “Thế thì làm phiền đàn anh quá, để em gọi phục vụ mang lên là được rồi.”

Tần Dĩnh Xuyên thoáng im lặng, sau đó nói: “Vậy được rồi, nếu có vấn đề gì thì gọi cho anh.”

“Được.” Giang Tầm cười nhẹ.

Ting-

Thang máy đã dừng lại tầng của họ.

Sau khi tìm được phòng, Giang Tầm quẹt thẻ phòng, mở cửa.

Tần Dĩnh Xuyên ở đằng sau gọi lại.

“Tiểu Tầm.”

Giang Tầm quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Đàn anh, còn chuyện gì sao?”

Trên hành lang thiếu ánh sáng, ánh mắt của Tần Dĩnh Xuyên thâm trầm và tĩnh mịch.

Anh ấy dừng lại, cười nói: “Không có chuyện gì, em nghỉ ngơi thật tốt đi.”

***

Trở lại phòng, Giang Tầm xem qua một lượt tài liệu hướng dẫn của hội thảo.

Quy mô của hội thảo này rất lớn, quy tụ các nhà khởi nghiệp, nhà đầu tư xuất sắc thuộc nhiều ngành nghề. Ban tổ chức cũng mời hàng trăm đại diện của các tổ chức doanh nghiệp lớn, hy vọng sẽ kết nối các nhà khởi nghiệp với nhà đầu tư có giá trị thông qua hội thảo lần này.

Hai ngày đầu tiên chủ yếu là diễn thuyết và diễn đàn, ngày cuối cùng là chạy roadshow cho các dự án khởi nghiệp.

Phó Dĩ Hành có mặt ở đây với tư cách là một khách mời đặc biệt, bài phát biểu của anh sẽ tiếp nối bài phát biểu của ban tổ chức và các nhà lãnh đạo.

Tên của anh vô cùng nổi bật trên tờ lịch trình, tài liệu của hội thảo thậm chí còn dành ra nửa trang để giới thiệu sơ yếu lý lịch xuất sắc của anh.

Giang Tầm ném tài liệu hướng dẫn hội thảo sang một bên, ngã xuống giường, nhắm mắt lại.

Như thể xuất hiện hình ảnh, tâm trí cô tự nhiên đặt lên người Phó Dĩ Hành.

Khiến cô vô tình ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Đêm đó, Giang Tầm gặp ác mộng. Trong mơ, Phó Dĩ Hành giam cô trên giường cưỡng ép cô đọc diễn cảm sơ yếu lý lịch của anh. Mỗi khi đọc sai một từ, anh sẽ trừng phạt cô không thương tiếc.

Cô không thể nhớ được, phải khóc lóc cầu xin anh tha thứ.

Trong mơ, anh cười nhạo thì thầm vào tai cô: “Học sinh thì nên nghe lời thầy giáo …”

Giang Tầm bị dọa đến nỗi bật dậy.

Cô kinh hãi nhìn trần nhà, cảm thấy rõ sống lưng mình đang ướt đẫm, nhưng trong lòng lại có chút cảm kích.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.

Tất cả đều do tên đàn ông thối tha Phó Dĩ Hành.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Khi cô thức dậy đã là bình minh.

Sau bữa sáng, Giang Tầm cùng Tần Dĩnh Xuyên đi thang máy đến địa điểm tổ chức, còn hơn mười phút nữa mới đến lễ khai mạc hội thảo.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt cô, Tần Dĩnh Xuyên không khỏi quan tâm hỏi: “Hôm qua ngủ không đủ giấc sao?”

Giang Tầm ngáp một cái: “Ừm, em gặp ác mộng.”

Nghe cô nói vậy, Tần Dĩnh Xuyên không khỏi bật cười: “Mơ thấy gì đáng sợ lắm sao?”

“Tất nhiên, đó là…”

Nghĩ đến nội dung của giấc mơ, khuôn mặt Giang Tầm trở nên cứng nhắc.

May mà lúc này cửa thang máy đúng lúc mở ra, hóa giải sự bối rối của cô.

Thang máy dừng lại ở tầng mười ba.

Khi những người ở ngoài cửa chuẩn bị bước vào, bước chân họ thoáng dừng lại.

Giang Tầm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài thang máy.

Cô nhận ra quả đầu gợn sóng này, chính là Tô Khả Lam, giám đốc đầu tư của Phong Hạo.

Ánh mắt Tô Khả Lam liếc qua người cô rồi thản nhiên bước vào, nhìn lại dãy số phía trên thang máy.

Lễ khai mạc hội thảo chiến lược đầu tư được tổ chức tại hội trường trên tầng ba.

Khi thang máy lên đến tầng ba, âm báo vang lên rõ ràng mà sắc nét.

Cửa thang máy mở ra, Tô Khả Lam nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, đi vào hội trường trước họ một bước.

Lễ khai mạc vẫn chưa chính thức bắt đầu, hội trường đã chật cứng người, còn có các phương tiện truyền thông lớn và phóng viên hiện trường.

Hội thảo chiến lược đầu tư bắt đầu theo lịch trình như dự kiến.

Sau khi ban tổ chức cùng các lãnh đạo đọc diễn văn xong, ngay sau đó là phần phát biểu của khách mời đặc biệt.

Bầu không khí tại hội trường lập tức sục sôi.

Người đàn ông mặt không biểu cảm bước qua ánh đèn flash và máy ảnh, trong bộ vest phẳng phiu, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Anh bước tới sân khấu, ánh mắt quét qua đám đông, vô tình chạm tới ánh mắt của Giang Tầm.

Khóe miệng anh rõ ràng mang theo ý cười, nhưng lại chứa đầy ý lạnh, không có chút độ ấm nào.

Đôi mắt anh sâu thẳm đầy tối tăm, ánh mắt quá đỗi lạnh lùng.

Bắt gặp ánh mắt đã rất quen thuộc này, Giang Tầm nhớ tới cảnh 18+ (*) trong mơ, không khỏi chột dạ cúi đầu tìm cuốn sổ tay trong túi.

Trong lúc cô phân tâm, bài phát biểu của Phó Dĩ Hành đã bắt đầu.

Đi vào chuyên đề, Giang Tầm điều chỉnh lại tâm lý, mở sổ ra, nghiêm túc ghi chép.

Mặc dù có thành kiến

với Phó Dĩ Hành, nhưng cô phải thừa nhận rằng bài phát biểu của anh rất ngắn gọn súc tích, quan điểm rõ ràng, phân tích vấn đề vô cùng thấu đáo.

Bất giác, bài phát biểu đã gần kết thúc.

Sau bài phát biểu của Phó Dĩ Hành là một phiên chất vấn kéo dài mười phút.

Không hiểu sao chiếc micro đột nhiên được truyền đến bên cạnh Giang Tầm.

Khi cô phản ứng lại thì đã cầm chiếc micro trên tay.

Hội trường tập trung dồn sự chú ý vào cô.

Tay cầm micro của Giang Tầm hơi cứng đờ.

Trong tình thế khó xử, cô hít thở sâu rồi đứng dậy.

Đối mặt với tầm mắt dõi theo trên sân khấu, cô bình tĩnh nói: “Xin chào, Phó tổng, tôi là một người làm trong ngành liên quan đến truyền thông. Tôi đã tìm hiểu qua sơ yếu lý lịch, hướng đầu tư của anh về các phương diện truyền thông điện ảnh và truyền hình. Trước đó anh từng nói bộ phim như “Khi pháo hoa nở rộ” không có giá trị đầu tư. Theo tiêu chuẩn của anh thì anh nghĩ tác phẩm như thế nào mới có giá trị đầu tư?”

Ánh mắt Phó Dĩ Hành dán chặt trên người cô, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:” Ưu điểm duy nhất của bộ phim “Khi pháo hoa nở” là tính quảng bá. Tuy nhiên, đầu tư cho điện ảnh và truyền hình không phải là làm nổi bật một mắt xích nhất định, từ giai đoạn chuẩn bị kịch bản, chế tác sản xuất, đến cuối cùng là thông báo và phát hành. Bất kỳ liên kết nào cũng có thể ảnh hưởng đến lợi nhuận cuối cùng của bộ phim. Tiêu chí đầu tư của cá nhân tôi là chất lượng của bộ phim và khả năng công bố rộng rãi là không thể thiếu.”

Giang Tầm: “…”

Khóa miệng Phó Dĩ Hành nhếch lên một đường cong như có như không: “Cô còn câu hỏi nào khác không?”

Giang Tầm mỉm cười nhìn anh, đáp lại: “Không, cảm ơn Phó Tổng.”

Đôi môi mỏng của Phó Dĩ Hành cong lên, nở một nụ cười: “Không cần khách sáo, nếu có bất kỳ vấn đề nào không hiểu cô có thể nói chuyện với tôi sau cuộc họp.”

Giang Tầm: Nói cái quỷ nhà anh.

Nhưng cô lại không biểu hiện ra mặt, lịch sự mỉm cười với Phó Dĩ Hành. Sau khi ngồi xuống, cô nhanh chóng ném củ khoai nóng bỏng trên tay cho người khác.

Theo dõi bài phát biểu của những người khác, Giang Tầm nhanh chóng gạt sự khác thường trong lòng sang một bên, hòa mình vào không khí học tập.

Thi thoảng cô lại ghé sang Tần Dĩnh Xuyên đang ngồi bên cạnh để hỏi thăm, anh ấy rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô.

Đang nói chuyện, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Tần Dĩnh Xuyên nói nhỏ với cô: “Xin lỗi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

“Được.” Giang Tầm gật đầu.

Tần Dĩnh Xuyên cầm điện thoại di động bước nhanh ra khỏi hội trường.

Sau vài phút, có người ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô.

Giang Tầm tưởng Tần Dĩnh Xuyên đã trở về, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó là một người đàn ông lạ mặt mặc vest đi giày da.

Cô định nhắc nhở đối phương rằng ở vị trí này đã có người, nhưng lại nghe đối phương hỏi: “Hình như đây là lần đầu tiên cô tham gia hội thảo chiến lược đầu tư nhỉ?”

Giang Tầm sửng sốt, lễ phép đáp: “Đúng vậy, tôi đặc biệt đến đây để học hỏi.”

“Thảo nào.” Người mặc vest mỉm cười, cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, vô tình để lộ ra đồng hồ Omega trên tay. Sau đó lại nghe anh ta nói tiếp: “Tôi vừa nghe câu hỏi của cô, tôi cũng rất muốn đầu tư điện ảnh và truyền hình …”

Giang Tầm không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể khó xử nở nụ cười khách sáo.

Hội thảo buổi sáng kết thúc, người chủ trì yêu cầu những người tham dự di chuyển đến nhà hàng Tây trên tầng hai.

Những người tham gia lần lượt đứng dậy rời khỏi hội trường.

Người đàn ông mặc vest cũng đứng dậy, cười nói: “Không ngờ đã gần trưa rồi. Nếu như chúng ta đã có duyên, không bằng cùng nhau đến nhà hàng đi…”

“Thưa anh.”

Từ Minh Ngạn dừng lại trước mặt người đàn ông mặc vest, lịch sự nói: “Tôi có thể mời anh đến đây được không? Tôi muốn nhờ anh một việc.”

Giang Tầm nhận ra anh ấy là trợ lý bên cạnh Phó Dĩ Hành.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đám đông, bắt gặp ánh mắt của Phó Dĩ Hành. Anh dường như chỉ vô tình lướt qua đây, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.

Nhưng rất nhanh anh đã thu hồi tầm mắt, bước ra khỏi hội trường.

Giang Tầm nhanh chóng cất cuốn sổ vào túi xách của mình rồi rời khỏi đó.

***

Ra khỏi hội trường, Giang Tầm nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Tần Dĩnh Xuyên.

“Cô Giang.”

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô.

Giang Tầm vừa quay đầu thì cổ tay đã bị kéo đi.

Trước khi kịp phản ứng, cô đã bị kéo vào một góc không ai nhìn thấy.

“Này!” Cô thấp giọng kháng nghị.

“Là tôi.” Phó Dĩ Hành hạ giọng, sau đó buông tay ra.

Tất nhiên Giang Tầm biết đó là anh, nhưng cô lại càng thêm khẩn trương.

Cô nhìn xung quanh, hạ giọng sốt ruột nói: “Phó Dĩ Hành, anh đang làm gì vậy? Ở đây có rất nhiều người, anh không sợ bị phát hiện sao?”

Đã vậy, anh còn trắng trợn lôi kéo cô vào trong góc như thể sợ rằng người khác không nhìn thấy bọn họ.

Phó Dĩ Hành hỏi: “Phát hiện cái gì?”

Giang Tầm quyết định đánh đòn phủ đầu: “Nói mới nhớ, sao anh lại ở đây?”

Phó Dĩ Hành nhướng mày nhìn cô, nụ cười ẩn trong mắt: “Không phải tôi mới là người nên hỏi phu nhân câu này sao? Danh sách khách mời hội thảo chiến lược đầu tư này đã được quyết định từ một tháng trước. Hội thảo này ban đầu nằm trong lịch trình của tôi.”

Anh hạ giọng, nhưng lời lẽ nặng nề: “Vì vậy có phải phu nhân nên cho tôi một lời giải thích không?”

Trong lòng Giang Tầm nhảy dựng: “Đương nhiên là tôi cũng–”

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, có người tiến lại gần.

Khoé mắt cô thoáng thấy bóng dáng Tô Khả Lam xuất hiện, đồng thời cô cũng cảm thấy có một luồng ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Giang Tầm nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười để lộ vẻ khiêm tốn đúng mực nói: “Phó tổng, cảm ơn anh. Bài phát biểu của anh trong hội thảo vừa rồi rất tuyệt. Nó thực sự có lợi cho tôi.”

Phó Dĩ Hành khẽ nhướng mày. Tầm mắt ngừng lại trên mặt cô, mấy giây sau mới cười khẽ: “Không cần khách sáo.”

“Bạn của tôi vẫn còn đang đợi, tôi xin phép đi trước.”

Giang Tầm nhân cơ hội rút lui.

Khi đi ngang qua Tô Khả Lam, cô theo bản năng bước nhanh hơn.

Mắt anh nhìn theo bóng dáng cô, Giang Tầm quay đầu lại thì thấy Tô Khả Lam đang dừng lại trước mặt Phó Dĩ Hành.

Tô Khả Lam cười: “Phó tổng, anh còn nhớ em không? Em là Tô Khả Lam của công ty đầu tư Hạo Phong. Chúng ta đã gặp nhau tại hội nghị trao đổi đầu tư lần trước.”

Phó Dĩ Hành thản nhiên gật đầu: “Tô tổng.”

Tô Khả Lam cười hỏi: “Không biết trưa nay Phó Tổng có rảnh không? Em muốn bàn chuyện hợp tác với anh.”

“Xin lỗi, tôi vẫn còn cuộc họp khác.” Phó Dĩ Hành giơ tay liếc nhìn đồng hồ, sắc mặt lạnh lùng, dùng giọng điệu chỉ dùng trong công việc nói: “Có chuyện gì liên quan đến công việc thì liên hệ trực tiếp với trợ lý của tôi.”

Anh bước thẳng đi, không để ý đến vẻ mặt cứng ngắc của đối phương.

Giang Tầm thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong.

***

Giang Tầm bước vào nhà vệ sinh. Tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.

Cô nhìn mình trong gương, khẽ thở dài rồi vươn tay hứng nước.

Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót.

Khuôn mặt Tô Khả Lam xuất hiện trong gương, cô ta dừng lại cách cô một cái bồn rửa.

Giang Tầm cúi đầu, không chút để ý rửa tay.

Tô Khả Lam liếc qua gương, lãnh đạm nói: “Cô Giang từ chức khỏi truyền thông Vân Hải đúng là đáng tiếc.”

Giang Tầm loay hoay một hồi, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, chỉ thấy đôi môi ửng hồng khẽ nhếch, cô rút

một tờ giấy bên cạnh lau tay, ném vào thùng rác, sau đó xoay người rời đi.