Chương 17

"Tĩnh Tĩnh à, đã dậy chưa? Bà nội đi mua đồ ăn về rồi."

Sở Tĩnh vội vàng đẩy Sở Nam ra, tay phải kéo lại mấy sợi tóc rối bên tai, lo lắng đáp “Dạ rồi."

Cô vừa chạy ra khỏi phòng tắm, Sở Nam liền đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi trên rồi cười nhạt.

"Bà nội, đưa đồ để cháu cầm cho." Sở Tĩnh cầm lấy túi đồ lớn của bà cụ đặt trên ban công.

"Tĩnh Tĩnh, sao mặt con đỏ vậy?" Bà lão ở phía sau nghi ngờ hỏi “Con bị cảm lạnh à? "

“Dạ không, con mới dậy, một lát nữa sẽ ổn."

Sở Tĩnh lấy ra các nguyên liệu khác nhau trong túi rồi cất đi “Bà nội, buổi sáng ăn mì đi. Con sẽ nấu. Nội và cha ngồi xuống đi. Sẽ nhanh thôi.”

“Được được được, bà nội đi đường cũng mệt, có cháu ngoan của nội quan tâm." Bà cụ mỉm cười đến ngồi trên ghế sofa đấm bóp chân.

Sở Tĩnh rửa sạch nồi, đun nước nóng lên “Bà nội, nội thật là, để cha và con đi ra ngoài mua đồ được rồi. Nội không cần vất vả như vậy."

"Kỳ nghỉ rồi, người trẻ tuổi ngủ muộn cũng tốt mà, nội già rồi không ngủ được, nhân tiện đi ra ngoài đi dạo sẵn mua đồ cũng được không cần phiền các con."

Sở Tĩnh chiên ba quả trứng, cho vào mỗi bát mì một quả, mì nóng hổi bốc khói nghi ngút, cô bưng đặt lên bàn ăn. Bởi vì chuyện trong phòng tắm, Sở Tĩnh cố ý không nhìn Sở Nam, cảm thấy là lạ, cho nên trong bữa sáng, bà cụ nói chuyện một mình còn hai người ngồi nghe.