Chương 1: Em dám gọi tên người đàn ông khác

Editor: Dĩm

Bên ngoài khuôn viên khu A, chim kêu lảnh lót, lá cây ngô đồng tung bay tạo nên những tiếng xào xạc dưới bước chân người qua đường.

Có một chiếc Bentley màu đen đỗ ở trước cửa khuôn viên khu A, đặc biệt bắt mắt, một thanh niên dáng người tuấn tú tựa vào cửa xe.

Anh có khuôn mặt tuấn tú, đường nét rắn rỏi, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng xa cách mang theo một chút hung ác nham hiểm.

Vẻ ngoài của anh đã thu hút ánh nhìn của bao cô gái, người qua đường chỉ trỏ đều mê mẩn vẻ ngoài của anh.

**

Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng sữa, trên tay cầm một cuốn sách giáo khoa âm nhạc dày cộp, mái tóc đen buông xõa ngang vai, nước da trắng ngần, dáng người mảnh khảnh.

"Bạch Từ, bạn trai cậu lại tới đón kìa. Bạn trai của cậu đẹp trai như vậy, thể lực có tốt không? Hả?" Thẩm Ngọc xoa khuỷu tay cười xấu xa.

Bạch Từ hơi cúi đầu xuống, một vệt ửng hồng từ từ hiên lên trên gò má trắng nõn: "Không phải, chúng tớ còn chưa có!"

"Vẫn chưa? Không phải hai người hẹn hò được hai năm sao? Chậc chậc chậc, nếu là tớ đã vắt khô anh ta rồi!"

Thẩm Ngọc cười run rẩy, lại càng trêu chọc Bạch Từ.

Bạch Từ của bọn họ thật sự là thuần khiết như sứ, tao nhã xinh đẹp, nói đùa vài câu đều có thể đỏ mặt.

"Từ Từ!"

Bạch Từ cười với anh, hơi ngại ngùng mà vén một lọn tóc dài ra sau tai: "Lục Quân."

Lục Sâm khẽ cong lên khóe miệng, lộ ra ánh mắt ôn nhu thường ngày của Lục Quân.

Nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, anh đã che giấu quá nhiều, cô lại dám gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh, thật sự rất khó xử.

Cô gái nhỏ, cô cười với anh nhiều như vậy, không phải vừa rồi cô đang dụ dỗ anh sao? Làm hạ thể của anh dựng lên một cái lều nhỏ, chờ phát tiết du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.

"Từ Từ, về nhà."

Trong giọng nói của anh mang theo ẩn nhẫn, nhưng Bạch Từ không có nghe thấy.

"Ừm."

**

Cô lên xe của anh mà không chút e ngại, không biết rằng những gì đang chờ đợi cô là một mối nguy hiểm khôn lường.

"Lục Quân, anh lái xe lầm đường sao? Hướng này không phải là trở về nhà của em sao?"

Cô đương nhiên tin tưởng Lục Quân, nhưng không thể tránh khỏi việc anh định đưa cô đi nơi khác?

Màn đêm dần dần tối sầm lại, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo soi rõ con đường phía trước.

"Từ Từ, đừng sợ, tôi dẫn em đi một nơi, muốn cho em bất ngờ, đừng hỏi, được không?"

Giọng của Lục Sâm êm dịu và gợi cảm, giống như một người bạn trai đã chuẩn bị một món quà lãng mạn cho bạn gái của mình.

Bạch Từ nhìn ánh mắt chân thành của anh tự nhiên buông lỏng cảnh giác, hôm nay có phải là kỉ niệm không? Tại sao cô không nhớ?

Quên nó đi, sau đó cho anh một cơ hội và để anh thể hiện tốt!

**

Đó là ở ngoại ô cách xa trung tâm thành phố, giữa những tán lá xum xuê có một tòa lâu đài, toát lên vẻ huyền bí và cổ điển.

Bạch Từ nghi ngờ, dù biết anh có tiền nhưng cô không thể phung phí như thế này.

Lục Sâm đi phía sau cô, dùng hai tay bóp vai cô, đẩy cô về phía trước, giống như đang dụ dỗ một cô gái thiếu kinh nghiệm, từ từ bước vào cạm bẫy đen tối, cuối cùng rơi xuống vực sâu vô tận, nơi đây trở thành cung cấm và tìиɧ ɖu͙© của ma quỷ và nô ɭệ.

Tay anh chậm rãi chạm lên mắt cô, bên tai cô khẽ thì thầm: "Từ Từ, tôi đưa em vào."