Chương 1: Trở thành nhân vật phụ!

Ánh chiều dần tắt nơi cuối chân trời tạo thành một không gian đỏ rực. Thành Vân mang tấm thân không còn chút sức lực leo hai tầng lầu trở về căn phòng trọ của mình. Hắn ngã vật ra giường thở dài trút tất cả mệt nhọc, toàn thân vô lực mềm nhũn. Thật là một ngày quá vất vả!

Hắn nhẩm tính trong đầu số tiền hắn sẽ thu được ngày hôm nay, mãn nguyện nở một nụ cười. Công việc bảo hộ này tuy vất vả hơn so với công việc đạo chích ngày trước của hắn, nhưng lại là một công việc hợp pháp không phải lo lắng trước sau, cũng không cần phải đi đêm trốn ngày. Tuy cũng phải đối mặt với một số nguy hiểm nhất định, hắn vẫn thấy mãn nguyện vô cùng với công việc này. 27 tuổi rồi, hắn cũng thèm muốn một cuộc sống bình thường, một tình yêu đơn giản... Nghĩ đến đây hắn không khởi trở mình cười nhẹ cảm thấy bản thân mình cũng lãng mạng quá rồi. Tình yêu cái gì chứ! Sống qua được một ngày là tốt lắm rồi!

Đôi mắt Thành Vân đột nhiên vuột sáng. Hôm này là thứ bảy nhỉ? Một luồng năng lượng từ não bộ chạy dọc xuống toàn thân nâng toàn bộ cơ thể của hắn bật dậy. Hắn với lấy chiếc máy tính bảng trên kệ đầu giường, nâng gối đầu dựa lưng vào tường, bắt đầu đăng nhập vào một trang mạng quen thuộc. Trên màn hình hiện lên thông báo chương mới của bộ tiểu thuyết nam ái mà hắn đang theo dõi, "Phong ấn của rồng"

Ngay khi đọc 5 chương đầu tiên, hắn đã không ngần ngại mà đánh giá 5 sao cho tác giả. Nhân vật chính được xây dựng quá thương tâm mà chính hắn như phần nào đồng cảm. Con đường tìm đến hạnh phúc của anh làm hắn thấy ấm áp, anh chính là xứng đáng được yêu thương như vậy đấy. Đọc đến đoạn nam chính và nam hai cùng tay trong tay bước về phía trước hắn không nhịn được để lại bình luận như bậc cha chú "mong hai đứa hạnh phúc mãi về sau, yêu lắm"

Hắn ôm cái máy tính bảng vào trong ngực mà rú lên như "thiếu nữ lần đầu đọc thư tình", tay chân quắn quéo. Ai nhìn mà biết được, gã đàn ông gương mặt nghiêm nghị lại mang một trái tim "hường phấn" như vậy.

Mang một nụ cười mãn nguyện nằm lại trên giường, hắn chẳng buồn làm vệ sinh cá nhân, cứ thế ngủ thϊếp đi, không còn sức lực để suy nghĩ thêm điều gì nữa.

------------

Tiếng đập cửa mạnh mẽ một lần lại một lần vang lên đánh thức hắn, ánh sáng chói loà từ từ xâm nhập khi hắn cố kéo mở hai mí mắt nặng trĩu. Một cơn choáng váng đánh vào thuỳ não khiến hắn khẽ rên lên, toàn thân nặng trĩu trì kéo hắn lại trên giường. Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn không dừng lại cùng với một giọng nói mất kiên nhẫn

"Dạy mau! Có biết là lúc nào rồi không! Còn không mau nhanh lên thì đừng trách sao bị bỏ đói!"

Lại thêm vài tiếng đập rồi tiếng bước chân bịch bịch, không gian lại rơi vào tịch mịch.

Gì đây chứ, là ảo giác hay sao. Thành Vân xoa xoa hai bên thái dương, rồi chống tay cố gắng ngồi dậy. Hắn chớp chớp hai mắt để quen dần với ánh sáng. Đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Một không gian nhỏ hẹp với vách tường màu xám, nơi hắn đang ngồi là một chiếc giường gỗ cũ kĩ, xung quanh không có bất kì đồ vật gì khác, ánh sáng lọt vào từ những ô cửa được bọc bằng một lớp vải mỏng trắng đυ.c soi rọi toàn bộ căn phòng. Hắn chớp chớp mắt thêm mấy lần nữa để chắc rằng thứ mình đang nhìn thấy không phải ảo giác. Chẳng lẽ mình bị bắt cóc rồi, nhưng ai lại đi bắt cóc môt tên vệ sĩ hợp đồng không tiền không quyền không gia quyến như mình, lấy nội tạng chăng. Hắn đưa tay sờ khắp cơ thể xem có vết mổ nào không và giật mình nhìn xuống toàn thân. Cơ thể gầy gò này đâu phải của hắn, cơ bụng sáu múi, cơ ngực căng phồng mà hắn cố công tập luyện xẹp đi không dấu vết! Hắn nhìn đôi bàn tay chai sần với những khớp tay thô, không thuộc về mình co vào mở ra theo chính điều khiển của mình, trong lòng hoang mang vô kể. Nhắm mắt định thần một lần nữa, ngón tay co lại, móng tay bấu chặt lòng bàn tay mang đến cảm giác nhói nhẹ, Thành Vân cố gắng thở ra hít vào để bản thân bình tĩnh lại. Hắn hiểu đây là hiện thực, mở mắt ra một lần nữa, cố gắng duy trì suy nghĩ lạc quan "mình vẫn còn sống, còn sống là còn cứu được".

Tự niệm đi niệm lại thêm mười lần nữa, hắn hít thật sâu một lần rồi đứng dậy, từ từ hướng ra phía cửa. Căn phòng vốn không lớn chỉ cần bước năm sáu bước là chạm được vào khung cửa.Chốt cửa bằng gỗ chỉ cần đẩy nhẹ là rơi xuống. Hắn đẩy cửa bước ra ngoài. Khung cảnh bên ngoài thật xa lạ giống như thuộc về một thế giới khác. Có khoảng bốn năm người tất bật đi lại, trên tay đều cầm những hộp gỗ hình dáng kích cỡ giống nhau.

"Niệm mau đến đây, chuẩn bị tắm rửa cho Rồng đi" tiếng người quen thuộc đã gọi hắn lúc sáng. Hắn nhìn theo hướng thanh âm phát ra. Một thiếu niên cao lớn với khuôn mặt khá hung dữ nhìn hắn một cách nóng nảy như thể hắn đã phải chờ rất lâu. Người thanh niên tiến lại gần đưa cho Thành Vân một chiếc hộp gỗ rồi gằn giọng:

"Nhanh đi...giờ này mới chịu đi ra, ta còn tưởng ngươi chết ở trong đó rồi chứ. Rồng đang đợi ngươi ở phòng Tối đó!"

"Rồng?" hắn hỏi lại lần nữa.

"Chưa tỉnh ngủ hay sao? Đi nhanh đi!!" Nói rồi hắn bỏ đi, không còn muốn giải thích thêm điều gì.

Thành Vân cứ đứng ngẩn tại chỗ hồi lâu nhìn theo bóng lưng người kia xa dần. Cuối cùng, hắn xoay đầu nhìn bốn phía rồi chọn đại một hướng mà bước đi, "Phòng Tối" "Rồng" và cái tên "Niệm" nghe có vẻ quen quen. Một toà lầu hình xoắn ốc màu đen kịt dần dần hiện ra trong tầm mắt, một vòng sương mù đỏ nhạt lấp lánh bao phủ xung quanh toàn tháp tạo một cảm giác hơi quỷ dị. Trước cửa toà tháp là hai người mặc giáp màu đen cầm trong tay một thanh trụ đen dài nhọn ở phần đỉnh. Một trong hai người nhìn hắn bước tới lớn giọng hỏi:

"Niệm, hơi trễ với thường ngày đấy, có chuyện gì sao?"

Thành Vân lần nữa xác nhận cái tên "Niệm" này chính là dùng để gọi mình. Hắn trả lời:

"Xin lỗi, sáng nay tôi hơi chóng mặt nên qua trễ. Rồng ở bên trong sao?"

Tên gác còn lại cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ mở ra cánh cổng đen kịt, gắt lên "Vào nhanh đi!"

Hắn ôm chặt hộp gỗ, bước vào trong khoảng đen vừa mở ra, vẫn quay đầu cố hỏi "một mình tôi vào?"

Tên gác mở cổng cho hắn chỉ đâỷ nhẹ lưng hắn rồi hừ một tiếng, đóng sập cửa lại.

Ngay lúc cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng từ những viên đá đính trên tường vụt sáng lên, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo. Tiếng nước róc rách truyền đến từ cuối hành lang hẹp ngắn. Hắn hít một ngụm khí lạnh rồi từ từ tiến về phía âm thanh phát ra. Bên trong căn phòng ở cuối hanh lang ngoài tiếng nước còn âm thanh kim loại thi thoảng leng keng phát ra. Thành Vân bước vaò bên trong chậm rãi quan sát bốn phía. Những viên đá xanh dát đầy trên tường mang đến ánh sáng vừa phải cho căn phòng. Ngay giữa phòng là môt hồ nước lớn phản chiếu ánh sáng xanh nhạt nhìn hơi lạnh lẽo. Một thân ảnh mảnh mai, tóc đen xoã dài nổi bật trên tấm áo trắng tinh.

Thành Vân hắng giọng "Xin lỗi?"

Người nọ từ từ xoay người lại nhìn hắn, đôi mắt màu lục sáng lấp lánh, đôi hàng mi dài, làn da trắng nhạt tôn lên bờ môi hồng, cùng sống mũi thẳng cao. Nêú không phải người nay đang để hở ra khuôn ngực phẳng rắn chắc thì Thành Vân còn tưởng đây là một mỹ nữ mười tám tuổi. Hắn mê mẩn nhìn vào đôi mắt xanh như hai viên đá quý, hồn vía không biết đã bị nhốt vào đó từ lúc nào.

Mãi cho đến khi người mỹ nam kia nhẹ cừơi khúc khích nói " Niệm, làm sao thế, không lại đây tắm cho ta à? Hôm đây Niệm tới trễ làm ta hơi lo lắng đấy. Có chuyện gì sao"

Thành Vân nghe câu được câu mất, cố gắng hồi thần trả lời " Sao?... à vâng,.... tôi tới tắm cho Rồng!" rồi lại ngập ngừng hỏi "Thế Rồng đâu?"

Mỹ nam lại cười lớn hơn "Không phải ta ngồi đợi Niệm sẵn đây rồi sao?"

"Cậu là Rồng" Thành Vân trừng lớn mắt hỏi lại.

"Thế nào? Muốn trêu ta đó ah?" Mỹ nam vẫn mang nét cười hồn nhiên hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Vào giây phút này Thành Vân như có một bóng đèn bật sáng trong não. Hắn thế mà lại xuyên vào trong bộ tiểu thuyết yêu thích của mình. Ngay trước mắt hắn đây chính là nam chính mà hắn luôn tâm niệm "Rồng" và hắn bây giờ chính là "Niệm" người hâù thân cận luôn trung thành với cậu. Một vai phụ cũng tương đối nhiều đất diễn!