Chương 1: Nổi sắc tâm

Ma giáo.

Nam tử trung niên nằm chật vật trên mặt đất, khắp người thấm đẫm máu tươi nhìn hồng y nam nhân trước mặt:"Khụ khụ, ngươi đồ đại ác ma, sớm muộn cũng gặp phải quả báo".

"Ta sẽ gặp phải quả báo? Câu này ta đã nghe nhiều rồi nhưng tiếc là quả báo gì đó mà các ngươi nói vẫn chưa tới. Mà cho dù thật sự có tới thì ngươi làm sao nhìn thấy được". Lệ Vô Phàm nhếch môi cười nhìn nam tử trung niên, đáy mắt mang theo tia châm chọc.

"Xoạt"

Lệ Vô Phàm nâng kiếm trong tay chém bay đầu tên nam tử trung niên, máu bắn tung tóe khắp nơi. Những người xung quanh nhìn thấy một màn trước mắt đều một phen khϊếp vía.

Nam nhân này lại có thể dễ dàng gϊếŧ chết giáo chủ, đã vậy còn không chớp mắt. Rốt cuộc phải lãnh huyết vô tình cỡ nào mới làm được như thế?

Ngay sau đó, một nam tử hắc y đi tới chắp tay cung kính hướng Lệ Vô Phàm nói:"Chủ tử, những người còn lại của ma giáo nên xử lí thế nào?"

Lệ Vô Phàm liếc mắt nhìn sang đám người ma giáo, thanh âm lãnh khốc nói:"Gϊếŧ".

Hắc y nam nhân cung kính lĩnh mệnh:"Vâng, thuộc hạ đã hiểu..." nam tử ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:"Phía trong ma giáo có không ít người bị bắt về làm dược nhân, chúng ta nên làm như thế nào?"

"Ta sẽ tự mình đi xem thử, các ngươi cứ gϊếŧ mấy tên ma giáo này là được".

Vừa nói xong, Lệ Vô Phàm thu kiếm trong tay rồi tiến vào phía trong ma giáo.

...

Ma giáo khắp nơi đều là mùi máu tươi nồng nặc. Ngoài ra có thể nhìn thấy không ít bộ xương người, bọn chúng đem người sống đi thử độc dược mới khiến tình trạng nhiều thi thể xuất hiện dị trạng trên người.

Lệ Vô Phàm bước đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trước mắt là khoảng hai mươi người sống, họ đều là dân thường không có võ công, họ nhìn thấy Lệ Vô Phàm liền nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt kinh sợ.

Lệ Vô Phàm quét mắt nhìn sơ qua lạnh giọng nói:"Ma giáo đã bị diệt, các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi".

Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên sau đó quỳ xuống dập đầu hướng Lệ Vô Phàm nói, giọng nói đều mang theo sự cảm kích:"Đa tạ ân công, đa tạ ân công ra tay cứu giúp, diệt trừ kẻ xấu".

"Được rồi, các ngươi rời đi trước đi".

Trong lúc định rời đi thì nhìn thấy trong đám dân thường một chàng thiếu niên vẫn chưa đi, Lệ Vô Phàm từ từ đi tới.

"Sao ngươi còn ở lại đây". Lệ Vô Phàm hướng chàng thiếu niên hỏi.

Chàng thiếu niên từ từ ngước mặt lên, ngũ quan tinh xảo không chút tì vết cứ như một kiệt tác của nhân loại. Một thân bạch y đơn bạc không nhiễm bụi trần.

Lệ Vô Phàm nhìn chàng thiếu niên song tim đập loạn xạ.

Trên đời này làm sao lại có người đẹp như vậy chứ? Thật muốn mang hắn về nhà để thưởng thức...Ấy, mình đang nghĩ gì vậy chứ. Tà niệm lui tán, tà niệm lui tán.

Lúc này chàng thiếu niên từ từ mở miệng nói:"Ta...ta không có nơi nào để đi cả". Giọng nói có chút run rẩy, vẻ mặt ngây thơ chẳng hiểu thế sự.

Lệ Vô Phàm suýt nữa té ngửa. Lần đầu tiên nổi sắc tâm trong đời muốn mang nam nhân này về nhà để thưởng thức, vậy mà tên này lại là...là ngốc tử. Sao số mình đen đuổi như vậy chứ?

Lệ Vô Phàm hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng hỏi:"Không có nơi nào để đi? Nhà ngươi ở đâu? Phụ mẫu ngươi đâu?"

Thiếu niên giật giật khóe môi nhìn Lệ Vô Phàm nói:"Ta...ta không biết, ta không biết gì hết".

"Nếu ngươi không biết gì hết thì phải làm sao đây? Ta đâu rảnh mà giúp ngươi tìm người thân". Lệ Vô Phàm than thở một tiếng.

Thiếu niên nắm lấy góc áo Lệ Vô Phàm nói:"Ca ca, huynh cho ta đi theo huynh đi". Thiếu niên mang theo sự mong đợi nhìn Lệ Vô Phàm.

"Không được" Lệ Vô Phàm nhanh chóng từ chối.

Thiếu niên nghe vậy, hốc mắt liền đỏ lên hướng Lệ Vô Phàm hỏi:"Ca ca, huynh là đang chê ta ngốc nên mới không cho ta đi theo phải không?"

Lệ Vô Phàm từ lúc nghe thiếu niên gọi mình là ca ca liền tim muốn nhảy ra ngoài nhưng cũng may cậu đã kiềm chế lại được. Bây giờ thiếu niên này lại làm vẻ đáng thương như này thì làm sao mà chịu nổi được chứ.

"Ta không có chê đệ, chẳng qua nếu đệ đi theo ta đệ sẽ gặp nguy hiểm". Lệ Vô Phàm xoa đầu thiếu niên an ủi.

"Ta không sợ" thiếu niên vẻ mặt kiên định nhìn Lệ Vô Phàm.

"Thật sự không thể để đệ đi theo ta được" Lệ Vô Phàm cố gắng an ủi thiếu niên.

Từ lúc nào, mắt của thiếu niên xuất hiện một màn sương mỏng, hai mắt rưng rưng sắp khóc nhìn Lệ Vô Phàm.

"Ca ca chê ta ngốc mới không cho ta đi theo, ta biết mà" thiếu niên tủi thân nhìn Lệ Vô Phàm.

Lệ Vô Phàm lắc đầu thở dài:"Được rồi, được rồi, đệ đi theo ta là được".

Thiếu niên nghe xong liền vui hẳn lên, nhìn Lệ Vô Phàm:"Ca ca, huynh thật tốt".

"Đứng lên, chúng ta đi thôi"

"Dạ".

Lệ Vô Phàm nhìn thiếu niên hỏi:"Đệ tên gì?"

"Lăng Vô Phong". Thiếu niên tươi cười rạng rỡ trả lời.

Lệ Vô Phàm nói tiếp:"Ta nhìn đệ rõ ràng lớn hơn ta vài tuổi cho nên không được gọi ta là ca ca nữa hiểu chưa".

"Không gọi ca ca, vậy...ta gọi huynh là gì". Lăng Vô Phong nghi hoặc nhìn Lệ Vô Phàm.