Chương 1

Đại Lịch năm 39

Mùa Đông.

Mười lăm tháng giêng, vọng nguyệt.

Mặc dù tin tức nạn đói ở Giang Bắc đã mấy lần truyền đến Yến Đô, nhưng trong ngày hội mỗi năm chỉ có một lần này, kinh đô vương triều Đại Lịch vẫn như cũ phồn hoa náo nhiệt.

Nguyên tiêu không cấm đi lại vào ban đêm, các loại hoa đăng đủ hình dạng màu sắc toàn bộ được thắp sáng. Dù trời đã khuya nhưng nó vẫn phản chiếu như ánh sáng ban ngày.

Mỗi nhà đoàn tụ có thể quây quần quanh vài cái bàn, khi đã say thì khó tránh khỏi trò chuyện đôi chút.

“Tôi nói này, cái vị trong cung bây giờ thật đúng là…… Pháo hoa lúc nãy nổ ít nhất cũng phải khoảng hai canh giờ, tiên đế lúc trước tại vị cũng không xa hoa như vậy.”

“Đây thì đã tính là cái gì? Liền mấy năm nay hắn ở trong từ hành cung, đã hao phí biết bao nhiêu tiền tài mạng người? Hơn nữa còn cái tính nết kia của hắn, ài……”

“Khổ thay! Ta nghe một vị huynh đệ làm việc trong cung nói, đứa con duy nhất của tiên đế bây giờ cũng đang sống rất khó khăn.”

“Cũng trách lão hoàng đế kia quá ngu ngốc! Sắp chết còn ban cái di chiếu kia, nói Thái Tử cái gì mà tuổi còn nhỏ, ba năm nữa mới được đăng cơ, đây chẳng phải là tạo cơ hội cho tên Ly Vương kia sao?!”

“Có tin này không biết có phải tin đồn hay không, nghe nói cái tên Ly Vương này……” Người nói kéo lấy ống tay áo hạ thấp giọng, “Hình như hắn còn coi trọng tiểu Thái Tử, còn dùng hết thủ đoạn để thu tiểu Thái Tử làm luyến sủng, thật đúng là hoang đường mà!”

“Hiền huynh đệ chớ có nói tiếp! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, coi chừng tru cửu tộc!”

“Không nói nữa, không nói nữa! Uống đi! Các ngươi xem pháo hoa lại được bắn lên nữa rồi kìa! Làm Nhϊếp Chính Vương đúng là chuyện sung sướиɠ như tiên mà....!

........

Ờ thì, thần tiên thì làm sao sướиɠ như tiên được nhỉ ?.

Chư Hạc chưa bao giờ nghe nói có vị thần tiên nào sẽ xuyên sách, còn xuyên thành cái tên Nhϊếp Chính Vương mỗi ngày đều nhảy qua nhảy lại giữa lằn ranh sinh tử.

Có trời mới biết, cậu mới nhắm mắt một cái, lúc mở mắt ra thì cậu đã từ Công viên Động vật Hoang dã Quốc gia tươi đẹp đến cái nơi quỷ quái này rồi.

Không chỉ chương trình truyền hình, bộ phim và chương trình tạp kỹ yêu thích của cậu đã biến mất mà cậu còn không biết sao xui xẻo lại phát hiện nơi này thực chất chính là cuốn tiểu thuyết cổ trang vạn nhân mê đầy máu chó của cô gái trước kia từng là người chuyên trách chăm sóc cậu trong vườn bách thú.

Không chỉ như vậy, cái tên Ly Vương này, bởi vì mỗi ngày đều phấn đấu đi tìm đường chết, nên cuối cùng kết cục thực sự có thể nói là quá bi thảm, trực tiếp bị các nam 9,8,7 hợp lực bao vây tiêu diệt, đến manh giáp cũng không còn.

Chư Hạc: “……”

Cậu chính là một con huyền hạc cao quý, tao nhã, xinh đẹp cuối cùng trên thế giới còn chưa phi thăng. Cậu chỉ muốn lừa ăn lừa uống trong công viên động vật hoang dã quốc gia và bắt nạt mấy con sếu xám bình thường chưa khai linh trí thôi mà.

Hạc Hạc tại sao phải chịu đựng tất cả những điều này chứ!?

Ah!

Hạc Hạc đã làm gì sai sao? ?

Cậu nhớ những người đã chăm sóc mình, nhớ cá hồi và cá ngừ đại dương mà họ cung cấp, còn điện thoại di động và máy tính bảng của cậu nữa.

Chư Hạc nằm ngửa trên giường và cố gắng khiến cơ thể run hai lần, nhưng vẫn không thể biến mình từ hình dạng con người trở lại nguyên hình được.

Nói chính xác hơn, từ khi đến đây, cậu vẫn chưa thể thành công biến trở lại.

Chư Hạc tâm tình vô cùng chán nản.

Mà tâm tình này càng trầm xuống sau khi thái giám bên ngoài thật cẩn thận gõ cửa, run rẩy nhắc nhở: "Vương... Vương gia, đã đến giờ rồi, nên đi dự cung yến."

Ngay cả những thái giám bên cạnh cũng sợ hãi cậu, điều này cho thấy tên nhϊếp chính vương này có bao nhiêu không phải là người.

Chư Hạc thẳng tắp đứng lên, nỗ lực nhớ lại những động tác cử chỉ của nhân vật này trong sách, cuối cùng cảm thấy đại thế đã mất, ngược lại hiện ra loại vững thản nhiên như lão cẩu.

Cậu kêu người tiến vào hầu hạ thay quần áo, còn bản thân thì nhàn hạ đứng im tại chỗ, đứng được một lúc thì có chút hiền từ nhìn tiểu thái giám giống như nhìn người chăm sóc lúc trước: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Tiểu thái giám kia dừng tay lại, cách một lớp quần áo cũng có thể thấy hắn toàn thân đang run rẩy: “Bẩm…… Bẩm Vương gia, tiểu nhân năm nay, mười, mười lăm tuổi.”

“Cùng tuổi với Thái Tử.”

Đại khái là đã quen được người ta phục vụ ở vườn bách thú, nên Chư Hạc rất phối hợp mà duỗi tay ra, “Còn tên thì sao?”

Tiểu thái giám càng luống cuống, run thanh: “Tiểu, tiểu nhân tên Đức Trang.

Chư Hạc: “?”

Suy nghĩ Chư Hạc bỗng chạy lệch hướng, thuận miệng liền nói: “Chẳng lẽ huynh đệ ngươi tên Tiểu Long Khảm?”

Thái giám ngây người ra.

Giây tiếp theo, tiểu thái giám kia trực tiếp phát ra tiếng “bộp” quỳ xuống trước mặt Chư Hạc, cúi người dập đầu mấy cái, máu tươi lập tức từ trán chảy ra: “Xin Vương gia tha mạng! Tiểu nhân trong nhà chỉ có một mình tiểu nhân, không huynh không đệ! Xin Vương gia tha cho tiểu nhân một mạng!”

Chư Hạc: “……”

Không có huynh đệ đâu có nghĩa là phải lấy chết tạ tội đâu.

Chư Hạc lại lần nữa cảm thấy không thể giao tiếp bình thường với đối phương, cậu thở dài: “Quên đi…… tên Đức Trang cũng khá tốt, đi thôi.”

Nhϊếp Chính Vương phủ cách hoàng cung không xa, chiếm một mảnh đất tốt ở Yến Đô, nghe nói là tiên đế khi còn tại vị tự mình xây dựng cho Ly Vương, chỉ vì muốn cho Ly Vương thuận tiện hơn trong việc ra vào cung mà thôi

Trước khi lão hoàng đế qua đời, ban chiếu để Ly Vương lên làm Nhϊếp Chính Vương, không chỉ vậy còn ban cho một cái kiệu bằng vàng có phẩm giá tương đương với đế vương, mười sáu người khiêng, được trang trí bằng lụa và đá quý, nhìn cực kì xa hoa.

Lò than trong xe đang cháy rực, Chư Hạc khoác trên mình bộ lông hồ ly màu trắng, lười biếng dựa vào trên trường kỷ mềm mại, một đường thông suốt tiến vào cung, chỉ đến khi được thông báo đã đến tiền điện mới cúi người xuống kiệu, nhìn qua cực kỳ phô trương.

Trong phút chốc, trong điện tiếng quỳ gối vang lên một mảnh.

Chư Hạc tâm tình vui vẻ ngồi xuống, chậm rì rì nói: “Mọi người ở đây đã đông đủ nhưng tại sao lại không thấy Thái Tử?”

Trong điện yên tĩnh một lúc.

Một ông lão râu tóc bạc phơ đỡ bàn đứng lên nói: “Vương gia, vết thương trên người Thái Tử còn chưa lành nên không thể đến được, mong Vương gia lượng thứ.”

Chư Hạc nheo mắt lại, lúc này mới nhớ tới tiểu Thái Tử kia mấy hôm trước bị chính mình…… Phi, bị nguyên chủ thưởng roi, hiện tại chắc còn không xuống giường được.

Thật là một hài tử xui xẻo mà.

Thời hạn ba năm của tiên đế còn chưa đến, Thái Tử không thể đăng cơ, long ỷ bị bỏ trống, điều này càng làm nổi bật chiếc ghế Nhϊếp Chính Vương cao cao tại thượng bên cạnh.

Chư Hạc tuy không có bạo ngược như vị Nhϊếp Chính Vương trong sách kia, nhưng cũng không có tình cảm yêu ghét như người bình thường.

Cậu bưng lên Long Tỉnh trên bàn nhấp một ngụm, dựa vào kinh nghiệm quan sát con người lâu năm trong vườn thú, sắc mặt bình thản rộng lượng nói: “Ah, không sao. Chờ yến tiệc kết thúc, bổn vương sẽ tự mình đến gặp hắn.”

Không biết có phải Chư Hạc bị ảo giác hay không, những lời này vừa nói ra, trong điện càng thêm yên tĩnh.

Các đại thần hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều không được tốt lắm.

Chỉ tiếc Chư Hạc trời sinh đã không phải đồng loại với bọn họ, cũng không nhớ rõ chi tiết cốt truyện trong sách.

Cậu ra dáng trịnh trọng xua tay: “Được rồi, các khanh đứng lên đi. Khó được cung yến như hôm nay, các khanh……”

“Ly vương điện hạ, lão thần có chuyện muốn khuyên người!”

Đang nửa chừng, ông lão lúc nãy nói thay cho Thái Tử đã ngắt lời Chư Hạc.

Nhϊếp Chính Vương nắm giữ triều chính đã được hai năm, đã hiếm khi có người lại dùng danh xưng mà tiên đế ban cho nói với hắn.

Chư Hạc thấy người nọ đứng trước các quan đại thần, phỏng chừng là người có chức tước không nhỏ, liền vẫy tay với thái giám bên cạnh: “Đức Trang, lại đây.”

Tiểu thái giám lần đầu tiên đi theo Chư Hạc sợ tới mức xanh mặt: “Vương, Vương gia……”

Chư Hạc ánh mắt ánh mắt hiền lành,hạ giọng nói: "Dạo này trí nhớ của bổn vương không tốt, ngươi nói cho ta biết, người đó là ai?”

Đức Trang không dám đoán Nhϊếp Chính Vương đang nghĩ gì: “Vương gia, là Thái Phó đại nhân.”

Chư Hạc hiểu rõ ngồi trở về.

Thì ra là Thái Phó.

Chắc tám phần kia chính là thành viên dự bị về sau sẽ về một phe với Thái Tử.

Chư Hạc thản nhiên liếc nhìn lão đầu một cái: “Mời Thái phó.”

Bàn của Thái phó nằm ngay bên cạnh một cột long trụ trong điện, có lẽ vì tuổi đã cao, lúc đứng lên phải đỡ lấy cột một phen, quan phục trên người không biết đã bao lâu không đổi mới, nhìn từ xa còn có thể nhìn thấy dấu vết may vá.

Lão Thái Phó cương trực công chính, thần sắc nghiêm nghị, run rẩy giơ hai tay lên: “Trong di chiếu của tiên đế, Ly Vương Chư Hạc phải hết lòng phò tá Thái Tử, giữ đức hạnh xa lánh kẻ gian ác, lấy thường dân thiên hạ là nhiệm vụ của mình, điều đó có đúng hay không?”

Chư Hạc: “?”

Làm sao mà một pháo hôi có thể có tham vọng lớn như vậy?

Chư Hạc bên môi nổi lên một mạt ý cười: “Thái phó sao không nói thẳng?”

Đèn l*иg từ các nơi tiến cống chiếu sáng một mảnh Huyền Minh Điện.

Mà Chư Hạc ngồi dưới một mảnh dèn rực rỡ sắc màu, khuôn mặt thế nhưng so với những ánh đèn rực rỡ đó còn yêu dị hơn vài phần.

Các quan thần trong đại điện khẽ xì xào, một vài trong số đó là những đại thần có quan hệ tốt với Thái Phó cũng đang nói gì đó.

Lão Thái Phó thân hình gầy gò run rẩy bò lên trên yến bàn, lúc đứng thẳng lên thì lắc lư từ bên này sang bên kia, nước mắt lưng tròng rơi xuống trên khuôn mặt nhăn nheo.

Hắn nâng lên cổ, thanh âm nghẹn ngào: “Tiên đế Đại Lịch có linh! Lão thần hôm nay muốn tố cáo Ly Vương Chư Hạc tội bất trung bất nghĩa, không từ bất hiếu, làm ô danh tông tổ, hổ thẹn với bá tánh, mang lại bất hạnh cho đất nước!”

Chư Hạc: “?”

Chư Hạc buông tách trà trong tay xuống, chỉ vào một tiểu thái giám: “Đem ghế dựa cho thái phó, lớn tuổi như vậy đừng để bị ngã ngã.”

Tiểu thái giám nào dám trái lời Nhϊếp Chính Vương, lập tức liền ôm ra một cái ghế chạy tới bên bàn Thái Phó.

Lúc sắp đến gần.

Lão thái phó lạnh lùng nói: “Đừng tới đây!”

Tiếp theo tầm mắt lão thái phó vừa chuyển: “Ly vương Chư Hạc, hôm nay trước mặt chi linh tiên đế, ngươi có dám hạ chiếu cáo tội mình không?”

Chư Hạc: “?”

Chiếu tội gì? Chưa từng nghe qua nha.

Chư Hạc nhìn Lão Thái Phó như nhìn một kẻ ngốc.

Thái phó ngạnh cổ: “Bỏ.... Bỏ đi! Thế đạo nhơ bẩn, Thái Tử gặp nạn, bá tánh chịu khổ, Nhϊếp Chính Vương bất nhân, lão thần mới là người có tội…… Có tội a!”

Lão thấy chết không sờn xoay người: “Chuyện đi tới bây giờ, chỉ mong vọng liệt tiên đế có hiển linh trừ hoạ Ly Vương, bảo vệ triều đình yên bình…… Thần thấy hổ thẹn khi nhận được sự ưu ái của tiên đế làm người dạy dỗ cho Thái Tử! Nhưng bây giờ chỉ có lấy cái chết mới giảm bớt được tội!”

Chư Hạc còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy người định đập đầu vào long trụ.

Chư Hạc: “Chờ đã……”

Đáng thương lão thái phó xương cốt lỏng lẻo, trượt chân một cái, thành ra không đâm đầu vào cột được, mà ngược lại đập đầu vào cái bàn ngã thành hình chữ đại (大) bất tỉnh nhân sự.

Thành viên quân sư dự bị của Thái Tử -1.

Chư Hạc: “……”

Còn may là cậu đã từng trải qua huấn luyện, nên sẽ không đễ dàng cười trong trường hợp này.

Chư Hạc che miệng ho nhẹ hai tiếng, nói với Đức Trang bên cạnh: “Còn không mau lại đỡ Thái Phó đứng dậy, lại kêu ngự y đến.”

Ngự y rất nhanh đã tới, sau mấy lần nhìn sắc mặt Chư Hạc cũng không đoán được Nhϊếp Chính Vương đến tột cùng là muốn cho người sống hay là chết, hơn nữa trong điện các đại thần khác không ngừng thúc giục, đành phải ấn huyệt nhân trung luân phiên rót thuốc.

Cuối cùng cung yến kết thúc trong sự hỗn loạn.

Chư Hạc không đủ kiên nhẫn ở lại chờ lão Thái Phó tỉnh lại liền hừ một tiếng rồi hồi cung trở về Nhϊếp Chính Vương phủ.

Chớp mắt đã là nửa đêm.

Chư Hạc tắm nước ấm thoải mái xong, còn ăn thêm mấy khối điểm tâm tinh xảo cho bữa khuya, sau đó nhàn nhã thay đổi một bộ y phục rộng thùng thình màu trắng chuẩn bị lên giường ngủ.

Đèn còn chưa tắt, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận xào xạc.

Ngay sau đó Đức Trang thanh âm nho nhỏ vang lên: “Vương gia, ngài ngủ rồi sao?”

Chư Hạc không thích bị người khác quấy rầy lúc nghỉ ngơi, liền nằm thành hình chữ X nói: “Chuyện gì?”

Đức Trang ngữ khí lạnh run: “Thái…… Thái Tử điện hạ tới, nói…… Có chuyện muốn đích thân nói với ngài.”

Chư Hạc đã sớm đem chuyện lúc trước ở cung yến nói muốn đi gặp tiểu Thái Tử ném ra sau đầu.

Cậu bắt chéo chân lắc lư, thản nhiên nói: “Được, vậy ngươi để hắn trực tiếp vào đi, nói với hắn bổn vương đang ở trên giường.”

Ngoài cửa gió lớn gào thét.

Đức Trang nương theo ánh trăng nhìn Thái Tử điện hạ đang đứng bên cạnh, cảm thấy toàn thân phủ đầy sương lạnh, lạnh đến mức không còn một tia hơi người.

Mái tóc đen tuyền của hắn được vén lên cùng với chiếc khăn che mặt cùng màu, để lộ khuôn mặt tuấn tú và nhợt nhạt dưới chiếc nón cói.

Kia thật đúng là bộ dạng tiên nhân.

Đức Trang nhớ tới đủ loại lời đồn trên phố, có chút không đành lòng: “Thái Tử điện hạ……”

Nhưng người kia đã đẩy cửa đi vào.

Không khí lạnh lẽo ngoài phòng lập tức bám lấy Yến Dung.

Chư Hạc cau mày, không chút khách khí nói: “Mau đóng cửa lại cho bổn vương.”

Tiếng gió rất nhanh đã bị chặn ở bên ngoài.

Tiếng bước chân dừng lại.

Chư Hạc tùy ý kéo kéo quần áo, xoay người xuống giường.

Đứng ở trước tấm bình phong thiếu niên bắt đầu cởi ra nón cói, dưới ánh mắt làm càn của Chư Hạc sững sờ một hồi lâu, mới dịu xuống cúi đầu hành lễ: “Yến Dung thỉnh an hoàng thúc.”

Thanh âm rất dễ nghe, nhưng có vẻ như vì trên người có thương tích, nên hành lễ có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chư Hạc ngáp một cái, ngã người trên ghế mỹ nhân: “Miễn lễ, ngươi tìm hoàng thúc chuyện gì a?”

Niên thiếu khí thịnh, Yến Dung không hề hạ xuống sát ý liếc mắt nhìn Chư Hạc một cái, nhưng tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là ánh trăng chiếu từ song cửa sổ, rơi xuống trước vạt áo mở rộng của cậu, rồi chìm vào sâu trong bóng tối.

Yến Dung ngẩn người, trong lúc nhất thời đã quên mất phải nói cái gì.

Chư Hạc nhướn mày, lộ ra biểu tình khó hiểu.

Yến Dung một lần nữa cúi đầu, mí mắt khuất nhục run rẩy, thật lâu sau mới nói: “Chuyện mà hoàng thúc nói lúc trước…… Cô đáp ứng, chỉ là xin hoàng thúc đừng gây khó xử cho Thái Phó đại nhân nữa.”

Chư Hạc: “?”

Woát Đờ Phắc?

Chư Hạc kinh ngạc.

Mà Yến Dung lại cho rằng Chư Hạc cảm thấy hắn như vậy còn chưa đủ, lập tức hít sâu một hơi, đột nhiên kéo xuống vạt áo hơi mỏng trên người: “Cô nói! Cô nguyện lấy thân hầu hạ ngươi, hy vọng hoàng thúc sẽ buông tha cho những thần tử vô tội kia!”

Chư Hạc: “!!!”

Hạc Hạc không phải.

Hạc Hạc không có.