Chương 1: Bạn Cùng Phòng Lâm Thư Cẩn

Ngụy Tử Dương mở mắt ra, cảm giác đầu tiên chính là tay tê dại, ngẩng đầu liền phát hiện mình đang nằm trên bàn, khi nhìn lại thì thấy xung quanh đều có bàn và người là... một lớp học?

Ngụy Tử Dương sửng sốt, trong lúc còn đang bối rối thì nghe thấy một giọng nói từ trên bục phát ra, một ông chú đeo kính dày cộp.

Ngụy Tử Dương có chút sững sờ, cho rằng đây là một giấc mơ, nhìn xung quanh, hắn cảm thấy mọi ngóc ngách đều trở lên rõ ràng hơn, đó chỉ là một phòng học rộng rãi, trang trí cao cấp, tiện nghi, cửa sổ sáng sủa, học sinh ăn mặc đủ loại phong cách , chơi điện thoại di động, vài người đang ngủ, hoặc thấp giọng trò chuyện... Quang cảnh này, là phòng học đại học?

Ngụy Tử Dương sửng sốt một chút, sau đó yên lặng nằm xuống tiếp tục ngủ, có lẽ là mộng, tỉnh lại sẽ không sao.

Tuy nhiên, ngay khi hắn nằm xuống, một ký ức không thuộc về hắn đột nhiên tràn vào đầu, Ngụy Tử Dương sốc đến mức gần như đứng thẳng dậy, may mắn thay hắn luôn là một người bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, mà còn cũng vô cùng thờ ơ, hắn thờ ơ với mọi thứ không quan trọng ,vì vậy Ngụy Tử Dương nhanh chóng và bình tĩnh chấp nhận ký ức này, và chấp nhận tất cả một cách dễ dàng.

Xem ra hắn không phải đang nằm mơ mà là thay đổi thân thể, đến một thế giới khác. Nguyên chủ cũng tên là Ngụy Tử Dương, giống như hắn, không có cha không mẹ, từ nhỏ hắn cô độc lãnh đạm, thờ ơ với mọi thứ, ít nói và không có hứng thú với thế giới.

Và bây giờ, hắn đang theo học tại một trường đại học quý tộc nổi tiếng, Đại học Đồng Đại, sinh viên năm cuối khoa Khoa học Máy tính, hắn không biết tại sao mình nghèo đến thế nhưng có thể vào trường đại học nổi tiếng toàn người giàu theo học này. Chỉ biết nguyên chủ được thông báo và đã đến nhập học. Thôi, về lý do không quan trọng thì hắn không quan tâm.

Với chiều cao 1m90 và khí chất lãnh đạm thường ngày, hắn có khí thế hoàn toàn áp đảo, ngoại hình đẹp trai và thân hình cao lớn cường tráng khiến hắn trở thành mục tiêu của đàn ông và phụ nữ trong khuôn viên trường. Để tránh chú ý nên hắn luôn có thái độ cự tuyệt người ở xa vạn dặm, hơn nữa hắn luôn im lặng, không có ý thức tồn tại hơn nữa hắn còn nghèo, nên ý thức tồn tại kỳ thực rất thấp.

Ngụy Tử Dương cau mày nhìn ký ức trong đầu, giống như một cái tôi khác ở thế giới khác, gần như không khác gì hắn, có lẽ là đây một chuyến du hành không gian đột ngột và kỳ lạ? Nó vẫn khiến hắn có chút choáng váng mệt mỏi.

Vì vậy, Ngụy Tử Dương quả quyết thu dọn cặp sách, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đứng dậy đi ra khỏi phòng học, muốn quay về chợp mắt một lát.

Hắn không biết rằng ngay lúc hắn đứng dậy, hay cả trong lúc hắn đang choáng váng, hai đôi mắt trong phòng học đã dán chặt vào hắn cho đến khi tấm lưng cao lớn của hắn biến mất khỏi lớp học.

Ký túc xá là một căn hộ cao cấp, sang trọng hơn gấp trăm lần so với ngôi nhà hắn ở trước đây, có bếp, phòng tắm, phòng gym, phòng học, thực sự rất... đẹp.

Ngụy Tử Dương lục lại trí nhớ, tìm được chiếc giường đơn giản nhất rồi nằm xuống ngủ.

Từ giờ trở đi, hắn sẽ là Ngụy Tử Dương ở đây.

Khi hắn tỉnh lại, trong ký túc xá lại có thêm một người, Ngụy Tử Dương liếc hắn một cái, nhướng mày.

Chàng trai cao khoảng 1m80, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, đặc biệt là khuôn mặt, nên nói thế nào nhỉ, trông giống một cô gái mà không mất đi khí chất nam tính. Tóm lại, rất đẹp trai, rất tuyệt. Tuy nhiên, sắc mặt cậu ta có chút lạnh lùng, không phải kiểu lạnh lùng giống như Ngụy Tử Dương. Ngụy Tử Dương hắn lạnh lùng từ tận đáy lòng, mà dường như cậu ta có một lớp vỏ bảo vệ lạnh lùng, không biết vì lý do gì mà Ngụy Tử Dương cảm thấy con người thật của cậu ta chắc chắn không phải như thế này.

Rất nhanh, Ngụy Tử Dương phát hiện suy đoán của mình đã được xác thực, bởi vì khi hắn nhìn cậu, mặt cậu đã đỏ lên, càng ngày càng đỏ, đến tận cổ , thân thể hơi cứng đờ, ngay cả bàn tay đang nắm chặt cổ tay cũng trở nên cứng ngắc, cơ bắp bất giác run rẩy.

Ngụy Tử Dương nhướng mày, có chút thú vị. Người này là một trong những người bạn cùng phòng của hắn, tên là Lâm Thư Cẩn, nghe nói anh là con trai út của thị trưởng thành phố này.

"Này, cậu muốn ăn gì không?" Ngụy Tử Dương vừa tỉnh giấc, mở mắt ra đối mặt với một Lâm Thư Cẩn có chút ngượng ngùng, tuy rằng sắc mặt lạnh lùng, nhưng rõ ràng Ngụy Tử Dương đã nhìn ra được sự chờ đợi thận trọng đằng sau sự lạnh lùng của cậu.

"Hử?" Ngụy Tử Dương sau khi ngủ dậy thanh âm uể oải vang lên, có chút khàn khàn.

Tim Lâm Thư Cẩn không hiểu sao đập thình thịch, cậu không dám nhìn Ngụy Tử Dương nữa, cảm giác như cơ thể mình trong phút chốc đã bốc cháy.

"Tôi ...tôi định gọi đồ ăn, cậu có muốn ăn cùng không?"

“Có.” Ngụy Tử Dương nhếch khóe miệng, đột nhiên có kỳ vọng với thế giới này, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ai kia, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Hả? À à" Lâm Thư Cẩn hiển nhiên bị Ngụy Tử Dương dọa sợ, nhưng sự kinh ngạc ập đến lập tức khiến cậu quên mất lớp vỏ lạnh lùng của mình, ngơ ngác nhìn Ngụy Tử Dương, hoàn toàn quên mất phản ứng.

Ngụy Tử Dương đột nhiên đứng lên, thân cao áp đảo của hắn trong nháy mắt hoàn toàn bao trùm Lâm Thư Cẩn, sau đó, Ngụy Tử Dương hơi cúi đầu, áp môi vào đôi môi đỏ mọng của cậu, nhẹ nhàng cọ xát liếʍ liếʍ.

Sau đó, đối mặt Lâm Thư Cẩn đang hoàn toàn sửng sốt đến đỏ mặt, Ngụy Tử Dương liếʍ khóe miệng nói: "Ăn ngon lắm."