Chương 1

Ngoại ô Tây thành, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, bên trong nhà xưởng dưới lòng đất vang lên tiếng cãi vã sắc bén xé nát khung cảnh tĩnh mịch.

"Ngươi còn muốn kéo dài bao lâu? chừng nào thì mới bằng lòng ra tay với gã cảnh sát chó má kia?!"

"Chuyện của ta, ta tự có chừng mực, không cần ngươi quan tâm."

"Anh! Ngươi còn chê con chó kia hại người chưa đủ hay sao? Lẽ nào ngươi còn muốn chờ hắn đem cả đám cảnh sát khác dẫn đến cửa ngươi mới biết hối hận?!"

Bên trong nhà xưởng dưới lòng đất, đại khái có chừng hai mươi thanh niên đang kích động đứng trước cãi vã với người một người đàn ông cao lớn, trên thân họ đeo đầy vòng tay khuyên mũi.

Nhìn thanh niên phun ra nuốt vào toàn là mắng chửi, người đàn ông chỉ cau mày không nói. Thanh niên tức giận đến đi qua đi lại trên nền đất trống, giày bó nện ra những âm thanh lẹt xẹt chói tai, đột nhiên hắn từ bên hông rút ra dao găm nhọn hoắt, căm giận rứt khoát đi đến nơi bị khuất trong tối.

"Được, ngươi không hạ thủ được đúng không? Ta giúp ngươi!"

". . . Buông dao xuống! Người của ta, ta tự mình giải quyết!"

Nam nhân quát lớn ngăn cản thanh niên, cướp lấy dao găm trên tay thanh niên, một cước dẫm dưới chân. Hắn run rẩy bóp tắt tàn thuốc trên tay, tựa như bản thân vừa hạ quyết tâm rất lớn, móc ra súng lục sáng loáng bên hông, tinh tế lau sạch, hướng về phía bóng tối bước đi.

Trên mặt nam nhân lại không nhìn ra chút nào biểu tình do dự, chỉ là mỗi một bước hắn đi kéo dài tựa như máy quay tua chậm...

...

Ta gục ở trong bóng tối nơi không có cửa sổ, đầu óc một mảnh ong ong, bốn phía vốn ẩm ướt tối tăm vào lúc này mơ hồ hiện ra trùng trùng cái bóng dữ tợn, hết thảy tựa như Ác Ma lay động vặn vẹo, không phân biệt thật giả. Thân thể dường như muốn cứ như vậy tiêu vong, mỗi một nơi máu chảy qua đều đau như muốn nứt ra, đau khổ thiêu đốt toàn thân.

Cho dù không còn sót lại chút thần trí suy nghĩ nào, ta cũng rõ ràng, là thuốc phiện lại một lần nữa phát tác.

Ta ôm đầu hung hăng đập vào tường khiến vôi phấn trên tường rơi rụng lả tả, răng cắn chặt lấy môi dưới, thân thể bất lực cuộn thành một đoàn, ngoại trừ như vậy, ta đã tìm không ra bất kỳ cách gì để phát tiết lửa nóng trong người.

Trước khi thần trí vẫn chưa hoàn toàn tan vỡ, ta nghĩ ta nên tự giới thiệu mình một chút. Hay hoặc là, làm một cái hồi ký trước khi chết. Để đợi tương lai ngày nào đó có người tại rìa đường nhìn thấy hài cốt thối nát của ta thì đại khái cũng còn biết ta là ai.

Ta gọi Vu Dịch.

Năm năm trước là tinh anh xuất sắc nhất trong cảnh giáo, ba năm trước cảnh cục đem ta cùng mấy huynh đệ khác bán đến bên người Phương Trọng làm nằm vùng. Hắn là đầu lĩnh một bang hội hắc đạo không nhỏ tại địa phương, buôn lậu vũ khí, buôn ma túy.

Ta dùng ba tháng, phô bày hết tất cả công phu, thành công thu được tín nhiệm của Phương Trọng. Hít heroin, chém gϊếŧ, ta rất nhanh so hắc bang chính hiệu hỗn trướng còn muốn xuất sắc hơn. Chưa tới nửa năm, ta ở trong bang vị trí không thua gì thân sinh đệ đệ của hắn. Mà mấy vị cảnh sát nằm vùng khác cùng đến đây với ta, đều không hoàn thành nhiệm vụ mà rời đi sớm. May mắn thì mất cái tay cái chân nhưng tính mạng vẫn còn, bất hạnh thì bị xẻo một nhát, chết, ném xác cho chó ăn, cái gì cũng không còn sót lại.

. . . Bây giờ ta đang chờ trở thành trường hợp "bất hạnh".

Cửa sắt âm u rít lên mở ra, không cần ngẩng đầu, ta cũng biết là hắn đến, Phương Trọng. Từ sau khi thân phận của ta bất hạnh bại lộ, Phương Trọng liền đem ta giam cầm tại nơi này, cũng không cho người khác đi vào. Có khi hắn liên tiếp mấy ngày không thèm đến nhìn ta lấy một lần, có khi hắn chỉ đứng ở một bên trào phúng mà xem ta đối phó cơn nghiện phát tác, khắp nơi lăn lộn đến điên cuồng.

Ta không biết hắn đến cùng muốn như thế nào, bất quá ta rất rõ ràng, cuộc sống như vậy cuối cùng sẽ có một ngày sẽ chấm dứt, theo sinh mệnh biến mất mà kết thúc.

Nên, là ngày hôm nay đúng chứ? ...

Dự cảm mãnh liệt xông lên đầu, ta mệt mỏi ngã vào trong góc tường, chờ đợi hắn đến gần, bóng người cao to lại lần nữa che lấp đi ánh sáng bên ngoài khó khăn lắm mới tiến vào chút ít.

Ống chích đâm vào tĩnh mạch, ma tuý từng chút một ngấm vào huyết quản, toàn thân ngứa ngáy đau đớn từ từ bị chất lỏng ma quái thay thế bằng hưng phấn nhộn nhạo. Ta không kiềm chế được thở dốc, ý thức nói không rõ là tỉnh táo hay là mơ hồ, chỉ là ngờ ngợ cảm giác được thân thể bị Phương Trọng ôm lên, đi đến bên trong tù thất —— đặt lên giường.

Nơi này mặc dù là giường trong tù thất, nhưng bố trí lại tốt đến kì lạ, giường ấm đệm êm, chăn nhung mềm mại, rất giống cái giường bên trong biệt thự của Phương Trọng. Đương nhiên, này tuyệt đối không phải là Phương Trọng nổi lòng từ bi với ta, tất cả những thứ này hoàn toàn là vì bản thân hắn.

Từ lúc ta bị giam ở nơi này, hết thảy mọi đối đãi trước đây đều biến chuyển đến long trời lở đất, duy nhất không thay đổi chính là quan hệ xá© ŧᏂịŧ. Phương Trọng mỗi đêm đều tới nơi này, giống trước đây, lần lượt tùy ý tiến vào, cho đến khi người dưới thân ngất lịm đi mới thôi.

Áo sơmi trắng bệch bị lôi kéo mở ra, thở dốc ồ ồ từ từ lan tràn cả tòa tù thất. Tù thất bên trong không có đèn, chỉ có một tia sáng lọt vào từ khe cửa lớn. Tia sáng u ám, khiến cho dung mạo của người ở phía trên cũng thấy không rõ lắm, chỉ có âu yếm lướt qua thân thể chung quanh thì mới thập phần quen thuộc, mới có thể làm cho ta cảm giác được một cách rõ ràng là hắn.

"Vu Dịch, Vu Dịch. . ." Ta nghe thấy Phương Trọng thái độ khác thường trầm thấp nỉ non. Lúc trước, đặc biệt là gần đây nhất, hắn mỗi lần tiến vào đều là không nói một lời, hung hăng tăng thêm sức mạnh, bên trong tù thất bình thường chỉ vang vọng mỗi tiếng rêи ɾỉ nhẫn nại đến cực hạn của một mình ta.

Rõ ràng ý vị khác thường như vậy, hết thảy đều là báo trước kết thúc. Ta nhắm mắt lại, đầu quay qua một bên, lạnh giọng nói: "Nổ súng đi."