Chương 1-1: Chia tay đi

Trước mặt là nồi lẩu đang sôi, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từng đợt, không khí xung quanh lại lạnh lẽo cứng đờ.

Trần Ca cầm đũa không ngừng khuấy bát nước chấm trước mặt, không dám ngẩng đầu đối diện với người trước mặt, tầm mắt anh tràn ngập cảm giác áp bách, làm trong lòng cô lan tràn cảm giác áy náy.

“Kể từ lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, cũng đã nửa năm rồi, nói đúng ra, là sáu tháng lẻ mười ngày.”

Chu Khải Tuyền nói chuyện, có chút phẫn nộ, nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt cúi đầu không dám nhìn anh, lại đè nén cơn tức giận và oán hận.

“Em mua nhà, cũng đã trang hoàng xong, chuyện này em cũng không đề cập với anh, nếu không phải hôm nay chuyển nhà vào ở, Ôn Noãn kêu anh lái xe tới giúp đỡ chuyển đồ, có phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt đúng không?”

Dừng một chút, anh hòa hoãn lại giọng nói kích động của mình, mang theo vài phần bất đắc dĩ, lại hỏi: “Em chuẩn bị đi du lịch ở đâu? Khi nào trở về?”

Trần Ca đem buông đũa xuống, nhìn nước chấm rơi trên bàn, lại rút tờ giấy ăn lau đi, sau đó mới ngước mắt nhìn về phía Chu Khải Tuyền.

Cô đang chuẩn bị lên tiếng, lại nghe thấy anh ta mở miệng: “Chính là ánh mắt này của em, Trần Ca, em biết không? Mỗi lần em nhìn anh đều giống như đang nhìn một người khác, từ khi em bắt đầu hẹn hò với anh, anh đã phát hiện vấn đề này, nhưng anh vẫn không nói, anh vẫn luôn tin rằng thời gian lâu rồi, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, trong mắt em sẽ chỉ có anh, nhưng mà, chúng ta càng ngày càng xa cách, nếu anh không tìm em, từ trước đến nay em đều sẽ không liên lạc với anh, anh là bạn trai của em đó!”

Câu cuối cùng anh rống giận nói ra, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, lúc này anh mới thu liễm lửa giận.

Đối mặt với cảm xúc kích động của anh, Trần Ca vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh.

Cô nắm vạt áo của mình, thở dài một hơi, vẻ mặt không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

“Em ép anh phải chịu đựng đến cuối cùng phải không? Anh cũng đã cho em đủ thời gian rồi, chia tay đi.”

“A, được.”

Cô đạm nhiên đáp lời, nhìn Chu Khải Tuyền bị tức đến nghẹn lời, chỉ cảm thấy cả người như trút được gánh nặng.

“Em… Cứ như vậy đi, anh còn có việc, anh đi trước.”

Nhìn Chu Khải Tuyền rời đi, Trần Ca mới có vẻ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, tựa lưng vào ghế ngồi, chờ Ôn Noãn đi WC xong trở về.

Mười phút sau, rốt cuộc cũng chờ được bạn thân Ôn Noãn lắc lắc giọt nước trên tay trở về, ngồi xuống bên cạnh cô, nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh một chút, hỏi: “Chu Khải Tuyền đâu?”

“Đi rồi.”

“Sao vậy? Sao anh ta lại bỏ chúng ta ở lại? Anh ta không đưa cậu về nhà à?”

“Ừ.”

“Nói đi, có phải cậu không nói cho Chu Khải Tuyền biết cậu mua nhà hay không? Trước đó tớ tưởng rằng cậu đã nói với anh ta chuyện cậu chuyển đến nhà mới rồi, khi tớ kêu anh ta tới giúp chuyển đồ, thái độ của anh ta rõ ràng rất không ổn.”

“Sau này chuyện của tớ cậu đừng nói với anh ấy nữa.”

“Tại sao?” Ôn Noãn nhai một miếng thịt bò béo ngậy, đầy mặt khó hiểu.

Cô ấy nhìn chằm chằm Trần Ca hai ba giây, đôi đũa bang một cái rơi trên bàn, kinh ngạc hỏi: “Hai người chia tay?”

“Vừa mới chia.”

“Vì sao? Chu Khải Tuyền không tốt sao? Cậu và anh ta đã ở bên nhau ba năm rồi đi? Thời gian này, cũng có thể gặp người lờn rồi đi.”

Ôn Noãn nói chuyện, lại vẫy vẫy tay, nhìn bộ dáng đạm nhiên của Trần Ca, hỏi: “Cậu đã bao lâu rồi không liên lạc với anh ta?”

“Hơn nửa năm, sáu tháng lẻ mười ngày, anh ấy nói.”

“Trời!! Ơi! Thực xin lỗi, việc hôm nay phải trách tớ, đồ đạc nhà cậu nhiều như vậy, tớ nghĩ đến việc cậu chuyển nhà, phản ứng đầu tiên chính là kêu Chu Khải Tuyền đến hỗ trơh, không nghĩ tới hai người đã lâu như vậy không liên lạc, nhưng mà, tớ thật sự không muốn nói, Trần Ca, cậu quá tra, cậu rõ ràng đang bạo lực lạnh để buộc anh ta chia tay với cậu, đều nói tra nữ mưu kế sâu, quả nhiên không sai, cậu xem mưu kế vừa rồi của cậu thật quá sâu.”