Chương 1

"Dụ thiếu gia nhà chúng tôi thích mãnh A, cậu mở não ra mà hiểu. Đừng tự mình đa tình đi thổ lộ nữa, ghê muốn chết."

Trong quán bar, Giang Huy ngồi trên ghế sô pha bọc da, vừa giơ tay bịt mũi vừa khinh thường nhìn người đàn ông trước mặt.

Bóng đêm rung động lòng người.

Mấy người đẹp ăn mặc mát mẻ đang điên cuồng nhảy múa, thân thể như không xương, thả hồn theo từng giai điệu mạnh mẽ.

Không ai để ý tới chuyện đang xảy ra ở góc bên này.

Dụ Hạnh Chu bị tiếng nhạc ầm ĩ tra tấn có chút đau đầu, nửa người dựa vào sô pha.

Phó Huỳnh Hoành lo lắng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Dụ Hạnh Chu, khẽ vỗ lên cánh tay anh, hỏi.

"Cậu sao vậy Dụ Hạnh Chu? Cậu khó chịu à?"

Phó Huỳnh Hoành là Beta, không hề ngửi thấy được mùi pheromone xà phòng như có như không lởn vởn trong không khí.

Mặc Giang Huy biết, y là Alpha, lập tức cho người đàn ông trước mặt một cái tát.

"Đcmm! Đừng có mà phóng cái thứ pheromone kinh tởm của mày lung tung!"

Giang Huy vừa nói vừa cau mày, cẩn thận quan sát Dụ Hạnh Chu.

Sắc mặt anh ửng đỏ, cơ thể có chút nóng lên, hơn nữa âm thanh ồn ào huyên náo của tiếng nhạc và tiếng cãi vã thực sự khiến anh không chịu nổi.

Dụ Hạnh Chu ngước đôi mắt đã nhiễm đỏ lên.

Một chân giơ lên, chuẩn xác đá mạnh vào hạ bộ của người kia.

Người đàn ông đau đớn che lại thằng em của mình, trong tiếng chửi rủa còn xen lẫn tiếng rêи ɾỉ đầy khốn khổ.

"Con mẹ mày! Dụ Hạnh Chu! Ông đây coi trọng mày đã là cho mày mặt mũi rồi! Tốt xấu gì ông đây cũng là Alpha cấp A, mày chỉ là loại nằm dạng chân trên giường chờ Alpha đến cᏂị©Ꮒ còn ra vẻ cái đéo!"

Bốp – – –

Bốp bốp – – –

Dụ Hạnh Chu túm chặt lấy cổ áo người kia, từng đấm lại tiếp từng đấm nện thật mạnh lên mặt hắn.

Người kia đến sức để phản kháng cũng không còn.

Uy lực của Dụ Hạnh Chu vô cùng đáng sợ, từ trước đến giờ vẫn luôn là như thế.

Bởi vì anh là Omega, hai người ba lo lắng sau này anh sẽ bị bắt nạt, thế là từ nhỏ đã cho anh học TaeKwondo, quyền anh, tán đả, đủ thể loại kết hợp.

Chưa được mấy đấm, máu mũi đã chảy ra.

Hàm răng cũng bị đấm gãy mấy cái.

Dụ Hạnh Chu mặt lạnh tanh nhìn người kia, sau đó chậm rãi cầm ly nước trên bàn đổ lên tay rửa sạch.

Lại rút một tờ giấy sạch sẽ lau khô tay.

Làm xong xuôi hết thảy, Dụ Hạnh Chu mới bình tĩnh mở miệng: "Chỉ bằng mày? Cấp A? Quay về luyện tập lại đi. Loại như mày cũng xứng cᏂị©Ꮒ tao á? Nực cười."

"Còn nữa, ba mày không dạy mày phải biết tôn trọng người khác sao? Tao đã cho mày mặt mũi rồi đấy, muốn cút thì mau cút đi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa."

Nói xong, Dụ Hạnh Chu đá vào mạn sườn người kia, nhìn hắn lồm cồm bò dậy, cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài cửa.

Vừa chạy vừa che háng….

Sắc mặt của anh hiện tại cũng không ổn, Dụ Hạnh Chu biết, mình phát tình rồi.

Giang Huy nhìn Dụ Hạnh Chu, tuy chẳng nhìn ra cái gì nhưng y vẫn có thể thấy anh đang khó chịu lắm.

"Chu Chu, cậu có cần giúp gì không?"

Dụ Hạnh Chu lắc đầu, nhân tiện kéo luôn cái tay đang dìu mình của Phó Huỳnh Hoành xuống.

Anh quay lại nói: "Hôm nay tạm dừng ở đây đi. Ngày mai tôi còn có tiết, về trước đây."

Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài.

Phó Huỳnh Hoành nhìn theo bóng lưng có phần loạng choạng của Dụ Hạnh Chu, hỏi Giang Huy bên cạnh: "Chu Chu không sao chứ?"

"Hẳn là không đâu, ngoại trừ mặt hơi đỏ thì thấy vẫn ổn, đi thôi. Về nhà."

Giang Huy nhặt áo khoác ở trên ghế sô pha, cùng Phó Huỳnh Hoành rời khỏi quán bar.



Khi Dụ Hạnh Chu ra bên ngoài, anh đã sắp chịu không nổi.

Vừa nãy khi còn ở trong quán đã khó chịu cực kỳ, thằng chó kia cố tình phóng pheromone dụ dỗ anh phát tình, vào thời điểm này, Omega trở nên yếu ớt nhất.

Nhưng anh không muốn để Phó Huỳnh Hoành và Giang Huy lo lắng, cho nên mới quyết định đi ra trước.

Mặt Dụ Hạnh Chu bây giờ đỏ như cánh hoa hồng vậy, hương pheromone cũng vô thức toả ra.

Có vài người qua đường đều liếc nhìn về phía bên này, nhưng vẫn còn ổn, hầu như đều là Beta cho nên không có nhiều người phát hiện chuyện bất thường.

Đi vào một con hẻm nhỏ.

Dụ Hạnh Chu không kìm nổi nữa, anh lao vào sâu bên trong, mùi hương pheromone hoa sơn chi nồng đậm lan tràn trong không khí.

Quyến rũ, dụ người.

Anh mệt mỏi dựa lưng vào tường.

Lạnh thật.

Dụ Hạnh Chu vô thức cọ lên đó để hạ nhiệt.

"Má! Con đĩ nhỏ nào phát tình ngoài đường vậy? Ngửi mùi pheromone này xem, quyến rũ thật đấy! Ông đây hứng lên rồi."

"Haha, không chịu ở nhà thì phải chịu thôi, mau tìm nó đi, vừa hay đã lâu lắm rồi ông chưa được nếm qua mùi Omega."

Ba tên đàn ông thô kệch ở ngay bên ngoài.

Bọn họ lần theo mùi pheromone toả ra, đi thẳng tới con hẻm nhỏ.

Tên đàn ông tay xăm hình nhìn chòng chọc vào Dụ Hạnh Chu, lão bắt đầu lè lưỡi liếʍ khoé miệng.

"Mẹ nó, lại còn là hàng cực phẩm!"

Gã đàn ông liếc nhìn sang hai tên đồng bọn bên cạnh, không thèm che giấu du͙© vọиɠ bẩn thỉu trong mắt.

Bọn họ bước tới chỗ của Dụ Hạnh Chu.

Vừa đi còn vừa phân chia thứ tự.

"Đợi lát nữa mời đại ca nếm thử trước, sau đó tới lượt hai chúng ta lên làm một phát. Một đứa Omega ngon lành thế kia phải thưởng thức đủ, đừng để lãng phí."

"Haha."

Ba gã đàn ông đi tới trước mặt Dụ Hạnh Chu.

Gã đi đầu vươn tay bóp chặt lấy cằm của anh, ép nâng gương mặt kia lên.

Đệt!

Suýt nữa thì không thể kiểm soát nổi.

Cái này phải là cmn hàng vip.