Chương 1: Nhốc ngốc không biết gì hết

Lưu Cát ngủ mất tiêu rồi, cậu nằm ngủ trên bãi cỏ xanh tươi mát mẻ ánh nắng dập dờn vài tia chiếu lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hai má phúng phính hết sức ngoan ngoãn. Mấy người hầu đứng bối rối: "Thiếu gia ngủ ở sân vậy rồi sao đưa vào phòng được đây."

"Trước tiên chia ra che nắng cho thiếu gia nhanh lên, kẻo phu nhân thấy lại không tốt." Nói xong mỗi người chia cầm cái khăn bự che nắng bốn góc cho Lưu Cát.

Người hầu làm việc đã vài năm có kinh nghiệm nói: "Tiểu Tinh chạy vào trong báo với quản gia, để quản gia kêu người đưa thiếu gia vào trong nhà còn lại vẫn tiếp tục che nắng đừng bỏ xuống."

Quản gia liền chạy ra phía sau thêm bốn vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen nhìn rất đáng sợ, đặt cáng hàng đặt chế xuống đỡ thiếu gia đang ngủ li bì lên cáng đưa thiếu gia lên phòng ngủ nghỉ.

Lưu Cát vốn là ngốc từ bé lớn lên mắc thêm chứng ngủ rũ nhẹ, chỉ có buồn ngủ là ngủ luôn hầu như không có các triệu chứng khác. Tuy vậy cũng đã gây bất tiện trong cuộc sống của Lưu Cát vốn đã ngốc nay còn ngủ bất chấp, ba mẹ Lưu thì sót con muốn vài mét có người hầu chỉ để trông con kẻo nhóc ngốc thích leo cây chơi bất ngờ ngủ rồi té từ trên cây xuống.

Mà nhóc ngốc rất thông minh từ khi bị té từ trên cây một lần rồi thấy mẹ khóc quá trời khóc, nhóc cũng không leo nữa nhóc hiểu mà leo lên té mẹ sẽ buồn. Nhóc không muốn mẹ buồn suy ra không leo cây nữa, rất là thông minh luôn.

Nhóc ngốc ngủ trong phòng, ở phòng khách ba mẹ Lưu đang tiếp khách một vị thiên sư nổi tiếng ở công hội Toàn Năng tình cờ gặp ở buổi tiệc rượu. Vị thiên sư tinh thông bói toán thế mà đoán được Lưu Cát bị ngốc, thế là ba mẹ Lưu tức tốc mời vị thiên sư về hỏi thăm tình hình con trai cưng.

Thiên sư vuốt ve thanh kiếm gỗ đào bên hông một tay bấm bấm nói: "Lưu tiểu thiếu gia nên đến nơi trăng thanh gió mát ở phía đông, may mắn sẽ gặp được quý nhân được yêu thương chiều chuộng một đời vô tư vô lo."

Bấm bấm thêm hai cái thiên sư nhíu mày, xong làm như chưa thấy gì hết thả tay xuống: "Sẽ có một vài trắc trở nhỏ, tôi mong tới khi đó hai ông bà đừng chê trách. Con nào cũng là con thương nhau rồi thì nên thành toàn cho nó, thiên cơ bất khả lộ tôi chỉ có thể nói đến đây tiết lộ nhiều quá sẽ nguy hiểm."

"Vậy tức là đưa con trai tôi tới nơi tranh thanh gió mát phía đông là được đúng không Vu thiên sư." Mẹ Lưu kích động

Thiên sư gật đầu uống một hớp trà đứng dậy đi mất, ra tới ngoài thiên sư liền chậc chậc hai tiếng. Ông thấy hai người đàn ông, quý nhân lại chính là hai người đàn ông bọn họ còn có nhiều hành vi đồng tính có thể nói hai người đàn ông này là đồng tính luyến ái. Nói thì cũng không sao chỉ là nói xong ba mẹ Lưu sẽ không đưa Lưu Cát đi nữa, nhân duyên của Lưu Cát sẽ bị cắt đứt từ đây.

Vì vốn dĩ đường tình duyên của Lưu Cát là ở đây, chỉ duy nhất ở đây nếu mà cắt đứt vậy Lưu Cát sẽ cô đơn tới già. Từ thời ông bà nội ngoại của Lưu Cát luôn làm việc thiện tới đời Lưu Cát được phúc của ông bà để lại, vốn là phúc vô tư vô lo thành ra từ lúc sinh ra liền trở nên ngốc nghếch cũng không phải bệnh gì đợi lớn một chút tâm tịnh lại cũng coi như bình thường như bao đứa trẻ khác.

Chứng ngủ rũ là phát sinh thêm hàng không đính kèm bất ngờ mắc phải.

Đúng vậy Lưu Cát chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, hoàn toàn chưa thành niên nhóc ngốc còn rất nhỏ. Nhóc ngủ khì khì vẫn chưa biết được ba mẹ nhóc đang tìm một nơi trăng thanh gió mát ở phía đông, ngủ trên chiếc giường mát lạnh vào mùa hè đúng là ra rất thoải mái.

Mẹ Lưu cho người đi xuống một thôn xóm nhỏ ở phía đông lập tức xây một căn biệt thự thật hoành tráng, tưởng chừng như mình là độc nhất thì đã thấy một căn biệt thự hoành tráng khác đã nằm sẵn ở đó. Liền lập tức xây một căn biệt thự bự hơn nữa, vốn Lưu gia không bao giờ thiếu tiền. Tiền xây biệt thự chỉ tốn tiền tiêu vặt một tháng của mẹ Lưu, chả hơi gì cả làm cho con trai cưng thì phải thật hoành tráng mới yên lòng mẹ Lưu.

Thấy mảnh đất kế bên bắt đầu xây dựng rầm rầm, bang bang Hạc Thái Tài nhìn qua cửa sổ cảm thán với Tống Tiến Hỷ: "Bên đó có khi còn xây nhà lớn hơn tụi mình."

"Anh kiếm không đủ tiền cho em dùng?" Tống Tiến Hỷ cũng ngó của sổ.

Bên hông Tống Tiến Hỷ liền bị chọt chọt: "Anh ăn dấm cái gì, em còn chưa biết chủ nhà bên đó là ai đâu. Biết đâu là ông lớn nào đi giấu tình nhân, ở ngoài thì không biết được. Để chờ xây xong rồi xem sao hi vọng là hàng xóm tốt."

Tống Tiến Hỷ xoa đầu Hạc Thái Tài "Anh biết rồi, vốn em còn sợ thằng khốn dê xòm em chứ gì. Chỉ tức anh là dân lập nghiệp không có căn cơ xảy ra chuyện cũng không thể lấy lại công bằng cho em, để em về đây lánh nạn."

"Người xấu là người xấu liên quan gì chúng ta đâu, tầm vài năm em quay về là được. Chủ yếu là anh đó, em sợ anh bị ức hϊếp." Hạc Thái Tài quay sang ôm eo Tống Tiến Hỷ dụi dụi.

Vốn Hạc Thái Tài là người mẫu diễn trên sàn diễn catwalk cũng được vài năm rồi, mới đầu năm nay bị một ông lớn ra vẻ muốn bao dưỡng xàm sỡ cho một trận. Hạc Thái Tài từ chối xong bị ông lớn ghim, thế là bọn họ chạy xuống dưới vùng quê trốn đợi vài năm mới về lại thành phố chỉ khổ Tống Tiến Hỷ đi xa về xa cực khổ.