Chương 1: Sống Lại Vào Năm 1973-1

Ba ngày rồi!

Cuối cùng Thẩm Nam Chinh đã chắc chắn một chuyện, anh sống lại.

Sống lại đến năm 1973.

Loại chuyện trái với quy luật khoa học và tự nhiên này lại xảy ra với anh, anh cảm thấy rất khó tin.

Tuy nhiên cũng may mắn vì đã xảy ra với anh.

Thời gian này rất tốt, anh có thể kết hôn với cô sớm hơn.

Trong lúc anh đang suy nghĩ đến thất thần thì tiếng mở cửa truyền đến, anh lập tức nằm trở lại giường bệnh, nửa híp mắt lại.

Tiếng bước chân và tiếng khóc nức nở đến gần giường, anh mới bất ngờ mở mắt ra, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?”

“Lúc chú Hạ nói với mẹ, mẹ bị dọa sợ chết mất. Con nói xem con vì làm việc tốt mà suýt chút nữa mất mạng!” Mẹ Tăng Lan Huệ đau lòng, thuận tay vỗ anh một cái.

Anh “khụ khụ” hai tiếng, ngay lập tức lại làm cho bà rất tự trách.



“Vỗ đau sao?”

“Không, không phải con đã bảo chú ấy không nói cho mẹ biết rồi sao!” Thẩm Nam Chinh nhíu mày thật chặt, nhưng trên thực tế chú Hạ đã tính toán làm viện trưởng thì sẽ nói cho bà biết, nếu không cũng sẽ không chuyển đến bệnh viện Thành Đông.

Trong lòng Tằng Lan Huệ vốn cảm thấy có lỗi với con trai, lần này trong lòng càng hụt hẫng, gương mặt xinh đẹp năm đó vẫn vậy nhưng lại lộ ra vài phần u ám.

“Nam Chinh, mẹ biết con trách mẹ vì đã ly hôn với ba con, càng trách mẹ tái hôn với chú Hạ. Nhưng sự thật con là con trai mẹ không thể thay đổi được, tình yêu của mẹ dành cho con cũng không hề giảm.”

Thẩm Nam Chinh hiểu, trời muốn mưa mẹ muốn lập gia đình, chuyện này là không ngăn cản được.

Hơn nữa quả thật chú Hạ cũng rất tốt, đã có con với mẹ rồi nhưng vẫn đối xử với anh rất tốt, cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Hơn nữa đó là chuyện của thế hệ trước, anh cũng không muốn quan tâm.

Mục đích chính của việc để bà đến lần này không phải là thảo luận về cuộc hôn nhân của bà mà là chuẩn bị trước tiền để anh cưới vợ.

Nhưng số tiền này không thể cứ cầu trực tiếp như vậy, im lặng một lúc anh nói: “Con sẽ kết hôn!”

Kết hôn?

Đầu óc Tăng Lan Huệ có chút không rõ: “Ngay cả đối tượng con cũng không có thì kết hôn với ai chứ?”



“Đợi đến khi xuất viện thì con sẽ lập tức đi cầu hôn.” Thẩm Nam Chinh nghĩ đến kiếp trước vì chán nản mà nhảy lầu tự sát, tiếc không thể lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Tăng Lan Huệ nghĩ một lượt cũng không nghĩ ra là ai.

Giới thiệu cho anh mấy cô gái anh cũng không thèm nhìn lập tức đẩy đi.

Bình thường trong quân đội ngay cả một con muỗi cái cũng rất khó nhìn thấy chứ đừng nói là một cô gái!

Làm cho bà một lần tự hỏi liệu có phải con trai bà không thích phụ nữ!

Con trai 27 tuổi đã nên cưới vợ từ lâu rồi!

Quanh năm ở bộ đội tính cách có hơi lạnh lùng một chút, nhân phẩm thì không cần phải nói.

Ngũ quan rất đẹp đặt trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không có một chút mâu thuẫn nào, ngược lại có vẻ khí khái hào hùng bức người.

Nằm trên giường nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự cao lớn uy nghiêm, chỉ là toàn thân hình như đều viết chữ người lạ chớ đến gần.

Không quan tâm anh để ý ai thì đó cũng là một chuyện tốt.