Chương 23.5: Màn thả thính mỗi ngày của Giang tổng & Giang phu nhân

[Tiểu kịch trường 1]

Giang Ngọc Châu: "Anh trai, anh nên nhớ, nếu bản thân anh được người đàn ông của mình chăm sóc bằng tiền, thì người đó sẽ không dễ dàng để anh rời đi."

"Còn dễ dàng rung động sa vào lòng người đàn ông chỉ vì những lời nói ngọt ngào nơi cửa miệng, thì trước sau gì người đó cũng bỏ anh đi dễ dàng mà thôi."

"Em thuộc loại người thứ nhất..."

Lương Thanh U: "Cho nên..."

Giang Ngọc Châu: "Cho nên anh phải trân trọng em, nếu không chồng anh sẽ bị người khác cướp đi mất đấy."

Lương Thanh U: "Thằng cha tự luyến này hôm nay ăn phải thuốc gì hẻ."

Giang Ngọc Châu: "Anh nói gì cơ?"

Lương Thanh U: "Chồng hôm nay đẹp trai quá."

[Tiểu kịch trường 2]

Trong thư phòng, vang lên tiếng bước chân "Bịch bịch bịch" chạy trên hành lang. Cánh cửa mở ra.

Bóng dáng xinh đẹp tinh xảo chạy tới gần, thành thục ngồi lên đùi Giang Ngọc Châu.

Lương Thanh U nằm gọn trong lòng Giang Ngọc Châu ngửa đầu nhìn: "A Ngọc, A Ngọc, nhìn xem, anh tìm được gì nè."

Cậu giơ một tấm ảnh ra, bên trong là hình ảnh một cậu bé xinh như búp bê đang thơm lên má một cậu bé lạnh lùng.

Lương Thanh U: "Là ảnh chúng ta lúc nhỏ nè."

Giang Ngọc Châu thâm tình nói: "Hồi nhỏ anh rất đáng yêu."

Lương Thanh U: "Thật ư, em có rung động không?"

Giang Ngọc Châu: "Có..."

Lương Thanh U: "Không phải say người ta từ lúc ấy rồi đấy chứ?"

"ừm. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã thích anh rồi. Lúc anh cười, tức giận, hay khóc đều rất rất đáng yêu, dần dần lớn lên, chỉ nhìn thấy anh thôi phía dưới em liền cứng."

Lương Thanh U xấu hổ, đưa tay che lấy khuôn mặt đỏ bừng: "Thật đấy à? Đến mức đó cơ á?"

Giang Ngọc Châu: "Ừ..."

Lương Thanh U: "Chỉ mới vậy mà đã thấy người ta đáng yêu rồi à?"

Giang Ngọc Châu: "Ừ..."

Lương Thanh U: "Sau, sau này em sẽ ngất mất..."

Giang Ngọc Châu: "Thực sự rất mong chờ."

@@@@

[Tiểu kịch trường 2]

Trong thư phòng, vang lên tiếng bước chân "Bịch bịch bịch" chạy trên hành lang. Cánh cửa mở ra.

Bóng dáng xinh đẹp tinh xảo chạy tới gần, thành thục ngồi lên đùi Giang Ngọc Châu.

Lương Thanh U nằm gọn trong lòng Giang Ngọc Châu ngửa đầu nhìn: "A Ngọc, A Ngọc, nhìn xem, anh tìm được gì nè."

Cậu giơ một tấm ảnh ra, bên trong là hình ảnh một cậu bé xinh như búp bê đang thơm lên má một cậu bé lạnh lùng.

Lương Thanh U: "Là ảnh chúng ta lúc nhỏ nè."

Giang Ngọc Châu thâm tình nói: "Hồi nhỏ anh rất đáng yêu."

Lương Thanh U: "Thật ư, em có rung động không?"

Giang Ngọc Châu: "Có..."

Lương Thanh U: "Không phải say người ta từ lúc ấy rồi đấy chứ?"

"ừm. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã thích anh rồi. Lúc anh cười, tức giận, hay khóc đều rất rất đáng yêu, dần dần lớn lên, chỉ nhìn thấy anh thôi phía dưới em liền cứng."

Lương Thanh U xấu hổ, đưa tay che lấy khuôn mặt đỏ bừng: "Thật đấy à? Đến mức đó cơ á?"

Giang Ngọc Châu: "Ừ..."

Lương Thanh U: "Chỉ mới vậy mà đã thấy người ta đáng yêu rồi à?"

Giang Ngọc Châu: "Ừ..."

Lương Thanh U: "Sau, sau này em sẽ ngất mất..."

Giang Ngọc Châu: "Thực sự rất mong chờ."